Quản Sự Cụp Tai

Chương 56

Lục Thượng Cẩm nâng mặt cậu, ác liệt hôn lên đôi môi mềm mại, hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của thỏ con để cậu thân cận hơn một chút.

Ngôn Dật nhấc tay vòng qua lưng Lục Thượng Cẩm, chiếc đuôi lông cọ lên lòng bàn tay hắn, ngứa ngáy xao động.

Cứ tiếp tục giấc mơ này đi, đừng bao giờ tỉnh lại.

“Tôi phải về công ty, có rất nhiều việc bỏ lỡ chưa làm.” Lục Thượng Cẩm nắm tay Ngôn Dật thương lượng, “Em theo tôi trở về được không?”

Ngôn Dật nhướn mi, ánh mắt có chút mất mát, đuôi lông cũng không vung vẩy nữa.

Lục Thượng Cẩm đối với biểu tình của Omega thập phần quen thuộc, thông qua sự do dự và miễn cưỡng nhỏ của Ngôn Dật liền đoán được ý cậu.

“Anh đi làm việc của mình đi.” Ngôn Dật từ trong lòng hắn bò ra ngoài, thu dọn chăn mền.

“Vậy em phải tự bảo vệ tốt bản thân mình biết chưa?” Lục Thượng Cẩm mân mê cái đuôi nhỏ của cậu, “Lỡ như gặp phải chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Lục Thượng Cẩm vậy mà không ép cậu quay về.

Ngôn Dật có chút bất ngờ.

Hắn đưa cho cậu một tấm thẻ: “Trong đây có một triệu, xài hết thì đến tìm anh lấy thêm, được không?”

Lại dùng phương thức này để lừa gạt liên hệ, Ngôn Dật không nhận, chăm chú thu dọn phòng ngủ: “Anh đưa cho Omega khác đều là thẻ không giới hạn, tại sao đến em chỉ có một triệu?”

Lục Thượng Cẩm nở nụ cười: “Bởi không muốn bọn họ vì chuyện tiền bạc mà đến làm phiền tôi, kỳ thật bất cứ thứ gì em muốn, tôi đều có thể cho em.”

Lý do này trên thực tế có vẻ không chính đáng lắm.

Nhưng Ngôn Dật vẫn cảm thấy ít nhất nó khá êm tai.

Cậu nhận tấm thẻ kia, trên thẻ có dán thϊếp hình một con bướm kèm theo mật mã.

Mật mã là một chuỗi chữ số rất phổ thông, vừa không phải sinh nhật của ai mà cũng không là ngày đặc biệt nào.

Đây hẳn không phải thứ mà người chơi hoa già đời như Lục Thượng Cẩm sẽ phạm sai lầm.

Ngôn Dật rất nhanh kết luận tấm thẻ này là của người khác, nhưng cậu vẫn nhận, không suy nghĩ đến lí do, càng không rảnh đi bóc trần làm rõ, chỉ sợ bản thân nghĩ quá nhiều, sẽ đem mọi mộng đẹp biến thành ác mộng.

Trước giờ vẫn luôn là như thế.

“Tôi đi đây.” Lục Thượng Cẩm ôm chặt Ngôn Dật, xâm lăng cạy mở đôi môi cậu, rồi mới lưu luyến tách ra, “Chăm sóc bản thân thật tốt, tôi sẽ còn tới.”

Ngữ điệu của hắn rất bình thản, giống như lời tạm biệt lúc đi làm mỗi ngày, nhưng lại khiến Ngôn Dật động lòng cong đôi mắt.

Cậu ném chìa khóa xe cho Lục Thượng Cẩm: “Quay về đi.”

Kết thúc ở đây là được rồi, có một số chuyện nên dừng lại vào giây phút đẹp nhất, bởi vì nếu cứ tiếp tục viết, nó sẽ biến chất, miễn cưỡng trở thành một cơn ác mộng tàn lụi.

Cho nên Ngôn Dật sẽ không viết tiếp.

Cậu đứng trước cửa nhìn chiếc BMW màu đen của Lục Thượng Cẩm khuất dần trên con đường trải đá xanh, mãi đến khi tia bụi mù mịt cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Còn chưa đến giờ kinh doanh, Cố Vị chống cằm bên bệ cửa sổ, ngẩn người.

“Tại sao không về cùng với hắn?” Cố Vị xé một viên kẹo bỏ vào miệng, “Cái tên Alpha kia tuy rằng có hơi gian manh, nhưng rất để tâm đến cậu. Cãi nhau sao? Chắc không đơn giản vậy đâu nhỉ?”

Ngôn Dật ngồi trên ghế cao, tựa đầu vào khung cửa tán dóc với Cố Vị: “Là ly hôn, hắn tẩy đi kí hiệu trên người tôi, thật ra tôi là người yếu đuối, bị vứt bỏ hai lần liền trở nên điên rồi.”

“Anh nhìn hắn hiện tại quan tâm tôi như vậy, nhưng vẫn không muốn đánh dấu tôi.”

Cố Vị sửng sốt, nhìn con đường vắng lặng thuận miệng ngâm nga bài “Nói thật lòng”

Ngôn Dật cầm một viên kẹo mềm đập anh ta: “Đổi bài đi.”

Cố Vị tránh né viên kẹo lao đến, lè lưỡi trêu đùa: “Tôi là ông chủ của cậu đấy, muốn hát cái gì thì hát cái đó.”

Ngôn Dật bất đắc dĩ phủi tai thỏ, cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Thật nhiều dãy số lạ gửi tin nhắn đến.

Còn có một tin ngắn:

“Ngôn Dật, anh nhận điện của tôi đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho anh, là thật đó.”

Ngôn Dật nhai kẹo, lướt lướt xem.

“Sư tử con, đứa nhóc này quả là kiên trì.”