Quản Sự Cụp Tai

Chương 42

Hồi ức tình yêu.

Alpha Husky huýt sáo một hơi dài, nghiêm túc đánh giá Omega trước mặt: “Cậu tên gì?”

Ngôn Dật hờ hững trả lời.

Alpha sờ cằm hỏi: “Vậy cậu còn có thể làm gì nữa không?”

Ngôn Dật suy nghĩ một chút: “Cái gì cũng làm được.”

Alpha cười cười: “Cậu chỉ là Omega, đánh nhau được không đó?”

Ngôn Dật hơi lặng người giây lát: “Trước đây tôi từng đánh nhau rồi.”

“Được!” Husky vỗ bàn, đập tay với cậu: “Cố Vị, gọi tôi là ông chủ.”

Ngôn Dật cầm một tách cà phê nóng đi theo Cố Vị tham quan quán bar, anh rõ ràng rất hào hứng với nhân viên mới, anh ta phàn nàn về việc nhân viên trước đây bất tài cỡ nào, sau đó còn phàn nàn về tình trạng an ninh ở đây quá kém, bước chân giẫm lên bậc gỗ kêu lộc cộc.

Ngôn Dật yên lặng nghe, đôi mắt giương lên, thỉnh thoảng uống một ngụm cà phê còn đang bốc khói.

Có một người bạn để nói chuyện thật là tốt.

Trên lầu hai có khu vườn lộ thiên bên ngoài, Cố Vị ngồi trên xích đu ôm đàn ghita hát cho nhân viên mới nghe một bài.

“Tôi viết bài hát này lâu rồi nhưng vẫn chưa xong, bình thường sẽ viết lời khi quán không kinh doanh, ai mà biết lúc linh cảm đến thì có một đám du khách chui vào muốn uống rượu, phiền phức cứ kéo đến liên túc, có cậu quản lí tôi thoải mái hơn nhiều.”

“Tại sao anh không nghiêm túc buôn bán?”

“Tôi không thiếu tiền, chỉ là yêu thích chỗ này.” Cố Vị gảy sợi dây đàn, ting một tiếng bất quy tắc nhưng lại khiến tâm trạng yên tĩnh khẽ ngân vang.

Giọng hát của anh ta rất đặc biệt, hoang dã mà kỳ ảo.

Ngôn Dật thả chân tùy ý ngồi trên lan can, đầu ngón tay vô thức lần theo đường viền nhẫn của ngón áp út.

Cố Vị tò mò hỏi: “Cậu kết hôn rồi? Người yêu cậu cam lòng để cậu ra ngoài làm việc à?”

Ngôn Dật cười nhạt: “Người yêu tôi cái gì cũng tốt, mỗi tội không thích tôi, đương nhiên cam lòng.”

Cố Vị không hiểu lắm, nhíu mày chờ đợi Ngôn Dật nói thêm chút gì đó nhưng thấy cậu im lặng thì lại vô thức hỏi thêm: “Vậy nhà cậu ở đâu?”

Ngôn Dật cố gắng suy nghĩ hồi lâu.

Vấn đề này dường như làm khó cậu, cậu nhìn mặt trời lặn lúc chiều tà, muốn châm một điếu thuốc nhưng chợt nhớ ra bản thân đang mang thai, thuốc đã ném đi từ lúc nào.

“Tôi… Không biết.”

Cậu hình như luôn luôn lang thang vô định.

Sở dĩ cậu chọn quán bar này trên bản đồ rộng lớn, là vì nơi đây đã từng có dấu ấn của Lục Thượng Cẩm năm hai mươi tuổi, cậu có thể cùng hắn đi hết quãng đời còn lại.

——

Quán bar Đồi Bĩ có thêm bartender mới, mặc chiếc áo ghi lê đuôi yến để lộ thân hình nhỏ gầy, vòng eo mảnh khảnh, thời điểm cậu cúi người tình cờ lấp ló cảnh xuân kín đáo, mang lại cảm giác cấm dục khó chạm.

Ngôn Dật đứng sau quầy bar lặng lẽ lau chùi ly thủy tinh trong tay, buổi tối kinh doanh rất khá, cửa hàng cực kì náo nhiệt.

Có một Alpha ngồi trước quầy bar gọi hai ly rượu whisky, đẩy một ly về phía Ngôn Dật, nhướn mày nhìn cậu đồng thời thả ra tin tức tố tán tỉnh: “Hì, cục cưng.”

Ngôn Dật dựa người vào quầy bar, bàn tay hơi nới lỏng cái nơ, quần tây ôm lấy đôi chân dài nhỏ nhắn khép lại, cậu tự mình nâng một ly trà trái cây cười nhạt với Alpha: “Thứ lỗi, tôi không thể nhận.”

Rồi mở cửa quầy bar, vội vàng chạy nhanh lên gác mái.

Thân thể dưới lớp quần áo đồng phục càng lúc càng nóng bức, Ngôn Dật mở vòi xối nước lạnh lên mặt, mồ hôi lạnh trên người vẫn không kìm được chảy khắp người.

Cậu phát tình.

Còn bị đủ loại tin tức tố của Alpha kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tin tức tố của người đến người đi trong quán quả thật có thể cản trở việc lần theo và định vị của Lục Thượng Cẩm, nhưng đối với Omega trong kỳ phát tình, nơi này không khác gì địa ngục tra tấn.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào và nghiền nát mạch máu, Ngôn Dật quỳ trên mặt đất, mở tay áo tiêm một ống thuốc ức chế nồng độ cao vào thẳng động mạch.

“Đau quá.” Cậu quỳ bên giường, hai tay nắm chặt drap trải giường, giống như cơn nghiện phát tác nhưng không có thuốc chữa, khát vọng được xỏ xuyên và ký hiệu, chỉ có tin tức tố của Alpha bá đạo và mạnh mẽ mới có thể làm dịu cơn đau của huyết quản đang đau đớn vỡ nát.

Cho dù nồng độ chất ức chế cao đến đâu, cánh tay của cậu đã dày đặc những lỗ kim xanh tím sưng bầm, cả mới lẫn cũ. Những năm gần đây cậu buộc phải sống sót qua kỳ phát tình với thuốc ức chế, lạm dụng quá độ chính là lời cảnh báo cuối cùng dành cho Ngôn Dật.

Chẳng bằng tùy tiện đi tìm một Alpha làʍ t̠ìиɦ, cậu thật sự không hiểu những năm qua mình đang cố chấp kiên trì vì cái gì, con thỏ ngu ngốc chỉ có thể tự thương xót bản thân mà thôi.

Cậu có thói quen lúc đau đớn nhất sẽ cắn lên chiếc nhẫn trên ngón tay.

Thời điểm các khớp xương đau đến tan nát, điện thoại reo vang như đang đòi mạng, giọng của Cố Vị trong điện thoại vô cùng gấp gáp: “Nhanh! Xuống đây! Có vài Alpha J1, tôi không giải quyết được!”

“Tại sao lại là bây giờ…” Ngôn Dật dùng hết sức cố chống đỡ cơ thể, bởi tiêm thuốc quá liều mà khuôn mặt cậu trở nên trắng bệch, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc nói, “…Đến ngay đây.”