Quản Sự Cụp Tai

Chương 39

Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào khuôn mặt thỏ nhỏ đang ngủ say, Ngôn Dật trở mình, nhắm mắt nhỏm người ngồi dậy, cái đuôi thỏ thò ra từ dưới lớp áo len mỏng, một lúc sau mới tỉnh táo.

Cảm giác tê mỏi tuyến thể sau gáy đã giảm bớt, cơ thể cũng không còn suy yếu như mấy ngày trước nữa, dường như khôi phục lại phân hóa J1, muốn hồi phục hoàn toàn thì ít nhất phải đợi thêm nữa tháng.

Cành hoa hồng trên bệ cửa sổ bị ngâm nước thối rữa, cậu ở khách sạn nhỏ này cũng gần một tuần, trong khoảng thời gian này, Ngôn Dật tự nhủ sẽ đi bệnh viện nhưng thân thể cứ biếng nhác một ngày lại một ngày, bây giờ cảm giác khó chịu đã hết, tuy nhiên sức chiến đấu yếu đi khá nhiều, không quan trọng, thỏ nhỏ yếu đuối mới khiến Alpha thương tiếc.

Ngôn Dật vén áo len mỏng nhìn xuống bụng, sau khi nhô lên một chút thì nó không còn lớn nữa, chỉ làm mất đi đường phẳng cơ bụng, quần áo trên người cũng không thay đổi mấy.

“Bé con ngoan.” Ngôn Dật nhẹ nhàng sờ sờ, tưởng tượng hình dáng bảo bối sau mười tháng hoài thai.

Chim ưng và thỏ tai cụp kết hợp cho ra sau đời sau nếu không suy xét đến tình huống đột biến dị thường thì có thể xuất hiện năm loại khả năng, Alpha chim ưng, Beta chim ưng, Omega chim ưng, Omega thỏ tai cụp, Beta thỏ tai cụp, chủng tộc thỏ tai cụp không có Alpha.

Nếu như cơ thể mẹ là thỏ tai cụp, vậy thì xác xuất sinh ra thỏ con sẽ cao hơn là chim ưng.

“Hẳn là một bé thỏ con ngoan ngoãn và đáng yêu.” Ngôn Dật ôm bụng cuộn tròn người nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa, lẩm bẩm nói: “Nhanh ra gặp ba nào… Ba sẽ làm tất cả vì con, đợi con lớn rồi, ba liền tìm cho con một Alpha yêu thương con nhất, người ấy sẽ tặng hoa cho con, ôm con khi trời lạnh, chơi đàn và hát cho con nghe, chỉ thương một mình con.”

Ngôn Dật cố gắng khắc họa dáng vẻ hạnh phúc nhất trong suy nghĩ của mình.

Nụ cười kia dần phai nhạt, cậu nhẹ giọng nói nhỏ: “Bỏ đi, ánh mắt ba không tốt, để con tự đi tìm vậy, nếu tìm không ra thì cứ ở bên cạnh ba, không cần phải làm tổn thương chính mình.”

“Mau ra đời, cùng ba nói chuyện.” Ngôn Dật dịu dàng vuốt ve bảo bối trong bụng.

Hạ Kính Thiên bị Ngôn Dật đuổi về trường học để thi, khoảng thời gian này dù y có gọi bao nhiêu cuộc cũng bị cậu từ chối nhận.

Cậu và Hạ Kính Thiên độ khớp rất cao, ở cùng nhóc sư tử kia cũng rất dễ chịu, nhưng cậu không thể ôm con của người khác để theo đuổi hạnh phúc với sư tử con, đối với đứa nhóc kia không công bằng, nhóc ngoan ngoãn nên xứng đáng với điều tốt hơn.

Huống hồ mấy ngày Hạ Kính Thiên ở với cậu, tin nhắn wechat liên tục đến, nếu không phải học trưởng học tỷ hỏi chuyện công việc thì cũng là bạn tốt thỉnh thoảng voice chat: “Chơi không? Là Omega mèo? Rất hấp dẫn.”

Đứa nhóc này chắc chắc lúc ở trường có vạn người săn đón, mặc dù Ngôn Dật không cố ý điều tra, có điều mấy ngày nay liên tục nghe thấy những cuộc điện thoại ngắt quãng của Hạ Kính Thiên, cậu cũng đoán ra đại khái phần nào thân phận đứa con trai thứ hai của Hồng Diệp Hạ thị, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, hình thái tuyến thể là sư tử M2 cao quý, thật sự là không phù hợp để đeo bám một con thỏ nhỏ.

Mà con thỏ nhỏ này cũng không bước chân vào nhà họ Hạ được, không thể chỉ vì Hạ Kính Thiên đào ra một Omega thỏ mà hai nhà Lục Hạ nảy sinh hiềm khích không cần thiết.

Tình cảm của cậu với Lục Thượng Cẩm dùng hơi tàn kéo dài từ năm 2009 đến nay, trái tim đã kiệt quệ, chồng chất vết thương lớn nhỏ, tích lũy nhiều năm như vậy vẫn cần một nơi để trút hết năng lượng tiêu cực, mà Hạ Kính Thiên là một tờ giấy trắng, thật bất công khi cậu nhóc ấy phải đi hàn gắn những vết thương này nếu rơi vào bể khổ tình ái.

Nếu Hạ Kính Thiên là một tên phong lưu gϊếŧ người cướp của, Ngôn Dật có thể thản nhiên tiếp nhận một chút, ai mà không cần một Alpha có độ khớp cao như vậy.

Cậu nằm trong chăn lướt weibo của Nguyên Mịch, lượng bài repost đột nhiên bị giảm xuống không ít, chẳng biết có phải là do ảnh hưởng bởi hoạt động của Lục Thượng Cẩm hay không.

Chỉ có bài đăng vào ngày 18, ngẫm lại chính là cái ngày cậu gọi điện cho Lục Thượng Cẩm, tình cờ đúng lúc hắn mang Omega đến một hòn đảo nào đó nghỉ phép chăng.

“Rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?” Ngôn Dật bấm vào một ứng dụng xem video mà Nguyên Mịch đã dành thời gian cống hiến.

Không ngờ cốt truyện cũng được, Alpha diễn vai vương gia được yêu mến, nhiều lần sai khiến và giày vò ảnh vệ ngồi trên xà nhà do Nguyên Mịch đảm nhận.

“Là một cậu chuyện hài hước nha.” Ngôn Dật coi đến say mê.

Tập phim mới nhất cập nhật vào thứ bảy, muốn xem phải đăng kí hội viên, sắp đến phân đoạn Nguyên Mịch bị đánh, cậu không muốn bỏ dở giữa chừng.

Đúng lúc này có tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu, một dãy số chưa từng thấy, còn tưởng rằng là của Hạ Kính Thiên, trong tin nhắn chỉ có bốn từ ngắn gọn: “Nhanh chóng về nhà.”

Là Lục Thượng Cẩm.

Ngôn Dật cầm di động trong tay ngơ ngác một hồi.

Nếu như vào ngày 18 ấy cậu nhận được tin nhắn này, chắc chắn cực kì vui mừng.

Tại sao nhịp điệu của Lục Thượng Cẩm luôn chậm hơn nửa nhịp so với cậu nhỉ, có lẽ đây chính là cái không khớp mà người ta hay nói.

Suy nghĩ rất lâu, đành phải trả lời lại một câu: “Tiên sinh, tôi từ chức.”

Đối phương không nhắn tới nữa, mà là trực tiếp gọi điện.

Ngôn Dật thở dài, ấn nghe.

Thanh âm của Lục Thượng Cẩm không còn gợi cảm như trong tưởng tượng, trái lại có chút khô khốc giống như mấy ngày nay chưa được uống nước, thô ráp đến mức chói tai.

“Ngôn Dật, tôi ở nhà chờ em.” Giọng nói hắn mang theo uể oải, đặc biệt khàn đặc nặng nề.

“Tôi từ chức, thưa ngài.” Ngôn Dật lập lại một lần nữa.

Cậu không biết tại sao Lục Thượng Cẩm uể oải, đại khái chắc là tối hôm qua phóng túng quá độ, lúc nhận được cú điện thoại này Ngôn Dật cũng có thể đoán được: Sáng sớm tỉnh dậy muốn uống một ly sữa tươi, mà con thỏ nhỏ hầu hạ hắn đúng lúc không có đây.

Lục Thượng Cẩm không hề nổi giận, giọng điệu vẫn rất cố gắng dịu dàng: “Đừng hờn dỗi nữa.”

“Cái gì?” Ngôn Dật phảng phất như nghe thấy một câu nói đùa không đáng cười nhưng về tình về lý vẫn phải cố làm ra vẻ lễ phép đáp lại.

Ánh mắt cậu ngưng đọng, thì thào hỏi hắn, “Thuê một quản sự giỏi giang khác đi, tốt nhất là độ khớp cao, có thể mặc tạp dề để ngài thoải mái làm.”

“Nói xằng.” Lục Thượng Cẩm đột nhiên hạ giọng, lại ý thức bản thân quá gay gắt nên đành kiên trì dẫn dắt, “Em trước tiên trở về, tôi giải thích cho em, đừng làm càn như vậy nữa.”

“Tôi làm càn?” Ngôn Dật trợn mắt, tai thỏ run lên.

Lục Thượng Cẩm xoa sống mũi: “Là tôi, tôi làm càn, em nghe lời, trở về đi.”

Ngôn Dật nghiến răng cúp máy.

Cả người cậu căng cứng vì tức giận, hai chân run rẩy, hắn vứt bỏ con thỏ nhỏ mang thai ra ngoài nhiều ngày chẳng màng quan tâm, hóa ra trong mắt đối phương đều chỉ là công cụ mà thôi, so với đám Omega bán mông cầu danh lợi có khác gì nhau?

Ngôn Dật nằm trên giường lười biếng phút chốc, kéo luôn dãy số mới của Lục Thượng Cẩm vào danh sách đen rồi ngồi dậy thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng trước 12 giờ.