Quản Sự Cụp Tai

Chương 36

Lục Thượng Cẩm để súng xuống, khóa trái cửa, vội vã đi tới trước mặt Omega, hắn quỳ xuống để ông xoa mặt mình.

“Ba.” Lục Thượng Cẩm nhẹ giọng gọi ông.

Diệp Vãn cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình, ôm hắn một cái vừa nhìn kĩ con trai, đôi mắt Lục Thượng Cẩm đỏ ngầu.

“Ngủ không ngon à?” Diệp Vãn đau lòng xoa lên đôi mắt hắn.

Lục Thượng Cẩm rũ mắt, lại như bị ai đó đâm trúng một dao phải trợn to mắt, nhìn chằm chằm cái bụng đang nhô lên của Omega, hẳn đã gần đầy tháng.

“Lại mang thai?” Hai mắt hắn đờ đẫn, ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng Diệp Vãn.

Ánh mắt Diệp Vãn nhu hòa nhưng ảm đạm, nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy. Lục Lẫm muốn một đời sau ưu tú hơn.”

“Ông ta đã gϊếŧ một anh trai, hai em trai và bốn em gái của con, vậy còn chưa đủ sao?” Lục Thượng Cẩm siết chặt khẩu súng lục, khớp xương kêu lên răng rắc.

Ngày 25 tháng 9 năm 2012, Lục Thượng Cẩm tìm thấy xác của họ được ngâm trong các lọ chứa formalin dưới tầng hầm, mỗi người trong số đó đều dán nhãn phân hóa cấp độ, có người là Omega tắc kè, Beta, cũng có Beta chim ưng và một Alpha chim ưng chưa phân hóa.

Hắn không tiết lộ ra nhưng vẫn luôn điều tra.

Ngày 1 tháng 4 năm 2016, cũng bắt đầu từ ba năm trước, hắn ngừng mang hoa đến đặt trước bia mộ của Diệp Vãn.

Bởi vì ngày đó hắn phát hiện, người ba Omega của mình đã chết bên ngoài nhiều năm bị giam cầm ở tầng hầm trong căn nhà này, liên tục sinh đẻ.

Người ba Omega Diệp Vãn của Lục Thượng Cẩm, hình thái tuyến thể là tắc kè hoa A3, tuyến thể hi hữu A3 quý giá giống hệt Ngôn Dật, bản thân ông là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, từng là lính bắn tỉa của Lục Lẫm, cũng là quan sát viên của ông ta.

Chủng tộc Tắc kè hoa phân hoá năng lực J1 “Quan sát toàn bộ phương hướng 360 độ ” ;

Chủng tộc Tắc kè hoa phân hoá năng lực M2 “Tàng hình bầy đàn” ;

Chủng tộc Tắc kè hoa phân hoá năng lực A3 “Đột phá chín đoạn”.

Một Omega hàng đầu với cả ba khả năng phân hóa sinh ra để chiến đấu cũng không thể thoát khỏi số phận bị bắt cóc và giam cầm, bị Lục Lẫm ép khô vận mệnh đến giọt máu cuối cùng, Ngôn Dật chỉ là một con thỏ nhỏ mà thôi, năng lực phân hóa của cậu thậm chí không thể gây thương tổn cho người khác.

Thân là một Alpha phân hóa bậc hai, hào quang lấp lánh vang xa, với vỏ bọc bên ngoài ưu tú lạnh lùng cứng rắn. Lục Thượng Cẩm vốn bình tĩnh tự chủ, nhưng kể từ ngày ấy, chỉ cần nhìn thấy tuyến thể A3 của Ngôn Dật, hắn sẽ nóng nảy không kiềm chế được.

Cho nên bất cứ Omega nào xung quanh hắn đều có thể là Ngôn Dật, nhưng hắn không tài nào đối mặt với ánh mắt háo hức của Ngôn Dật chân chính.

Hắn không thể cứu vớt quá khứ của ba mình, cũng không cách nào bảo vệ Ngôn Dật của tương lai.

Những đứa trẻ mà Lục gia lựa chọn và nuôi dưỡng đã lớn lên trên xương máu của vô số anh chị em thất bại, cấp bậc thấp, không có tiềm năng cùng trái tim chai sạn.

Trừ phi Lục Lẫm chết đi.

Nhưng muốn thay thế Lục Lẫm trở thành người thống trị cần phải có một khoảng thời gian.

——

Diệp Vãn nhẹ nhàng nắm tay hắn, kéo bàn tay ấy đặt lên chân mình hỏi: “Hòa giải với Ngôn Dật chưa?”

“Vẫn chưa.” Lục Thượng Cẩm đứng lên, khuôn mặt thờ ơ không động lòng, “Hết rồi, có lẽ em ấy giờ đã không cần đến con nữa.”

“Phụt.” Diệp Vãn không nhịn cười được, “Omega đạt đến cấp bậc như chúng ta không bao giờ cần tới ai cả.”

“Nhưng nếu, ba nói là nếu như, ba có thể chạm được đến một chút yêu thương và quý trọng, có lẽ cả đời sẽ không đi đến bước đường này. Giờ mỗi ngày này của ba, cũng chỉ là sinh con cho hắn mà thôi, chuyện này đã trở thành công việc.” Diệp Vãn đỡ bàn tay Lục Thượng Cẩm, nhàn nhạt cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, “Đừng để Ngôn Ngôn giống ba, tận cùng đau thương, liền quên mất trái tim đã lớn lên như thế nào.”

Lục Thượng Cẩm hờ hững đứng đó, ánh mắt run run.

“Thời điểm Lục Lẫm dẫn dắt đứa trẻ ấy phân hóa bậc ba đã bị thương rất nặng, toàn bộ bàn tay trái đều xoắn đứt, nó nằm trong vòng tay ba run rẩy vì sợ hãi.” Giọng của Diệp Vãn nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại như ghim chặt vào l*иg ngực của Lục Thượng Cẩm, “Kỹ thuật và tài nguyên hiện có của Lục gia quả thật rất ưu việt, con chắc không thể nhận ra bàn tay trái của Ngôn Ngôn vốn được chế tạo ra đâu nhỉ?”

Lục Thượng trợn to mắt tỉ mỉ nhớ lại, chỉ bằng cảm xúc và hiệu quả thị giác thì hoàn toàn không thể phân biệt được, tay trái của cậu đủ linh hoạt và xinh xắn, nhưng mỗi khi đi gặp Lục Lẫm, cậu sẽ co rụt giấu ra sau lưng.

Mà hắn không hề phát hiện điều đó, thậm chí còn để Ngôn Dật, người có lẽ đã đứng trên bờ vực suy sụp ở một mình với Lục Lâm lâu như vậy.

Diệp Vãn thờ ơ cười: “Tự do và tình yêu là hai từ trái nghĩa, tại sao có nhiều lúc ba lại cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, Omega phân hóa bậc ba, nếu không thích bất kì ai, cả đời này đều sẽ sống rất hạnh phúc.”

Lục Lẫm đối với ông đúng là rất săn sóc, nuôi dưỡng Diệp Vãn trở thành một tù nhân ưu việt sang trọng nhất.

Lục Thượng Cẩm đè nén giọng nói: “Chờ con một năm, gϊếŧ Lục Lẫm xong con lập tức cứu ba ra.”

Diệp Vãn mỉm cười nhìn hắn, “Cổng hoa tulip có tươi tốt không, chờ ba ra ngoài được, muốn nhìn nhiều một chút.”

“Bởi vì tin tức tố của Lục Lẫm là hoa tulip, cho nên ba vì hắn trồng một sân.”

“Kỳ thực ba chỉ thích bách hợp, con phải nhớ kĩ đem đến cho ba.”

Lục Thượng Cẩm tâm loạn như ma, vội vã chạy ra ngoài, lại nhớ tới súng còn nằm ở trong phòng, hắn vội quay về để lấy, bỗng nghe thấy âm thanh trầm đυ.c vang lên cách một tấm cửa

Hoa bách hợp/ loa kèn/ ly

Lục Thượng Cẩm tâm loạn như ma, vội vã chạy ra ngoài, lại nhớ tới súng còn nằm ở trong phòng, hắn vội quay về để lấy, bỗng nghe thấy âm thanh trầm đυ.c vang lên cách một tấm cửa.

Hai tay hắn cứng nhắc đặt trên chốt cửa, khuôn mặt đã bị rút đi hết huyết sắc.

Cửa chậm rãi mở ra, Diệp Vãn nằm trong vũng máu, trong tay là súng gắn ống giảm thanh của Lục Thượng Cẩm, trên huyệt thái dương có lưu lại một vết lỗ đạn cháy khét.

Vẫn là nụ cười tươi sáng ấy.

Lục Thượng Cẩm đứng ngay cánh cửa, ánh đèn soi lên đôi mắt hắn, phảng phất như có như không một chút ánh sáng.

“Ba.”