Quản Sự Cụp Tai

Chương 24

Có điều lúc này cậu không trả lời, vừa nhận được tin nhắn liền vội vàng đi tìm Lục Thượng Cẩm, hắn bị thương, suy yếu dựa vào vách tường, hơn phân nửa bả vai bên phải và trước ngực đều quấn băng trắng, Ngôn Dật hỏi chuyện gì nhưng hắn không nói.

—— Ngày 30 tháng 9 năm 2012 ——

Cẩm ca: “Ngủ ngon bảo bối.”

——

Năm 2016, bọn họ chia tay.

——

Ngôn Dật liếc nhìn từng ghi chép trước đó, che miệng lại, nước mắt theo ngón tay chảy xuống gối. Trong nhiều năm qua, cậu đã từng thay đổi số điện thoại di động, nhưng lần nào cũng lưu lại những tin nhắn quý giá này.

Tại sao mọi thứ trở thành như bây giờ, rõ ràng là tình cảm có thể kéo dài đến suốt cuộc đời, lại cứ thế lẳng lặng vụt qua rồi sụp đổ?

Cậu có thể chịu đựng sự bạo lực lạnh của Lục Thượng Cẩm, nhưng vẫn tham luyến ngọt ngào đã qua, cậu không muốn một Lục Thượng Cẩm thế này. Hắn thay đổi rồi, khác hẳn với con người vừa bá đạo vừa ôn hòa ngày ấy, Cẩm ca đã không còn là Cẩm ca nữa.

Ngôn Dật ngẩn người, đưa tay bấm vào dãy số đã thuộc nằm lòng.

Đối phương nhận điện thoại tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng.

“Ngôn Dật.” Lục Thượng Cẩm ngữ khí lạnh lùng ẩn chứa tức giận bên trong, “Trước khi tôi dùng năng lực “Định vị dõi theo” để tìm em, thì hãy quay lại. Nếu không đừng bao giờ trở về nữa.”

Chim ưng phân hóa năng lực M2 “Định vị dõi theo”, bất kể con thỏ nhỏ chạy trốn tới chân trời góc bể, hắn đều có thể bắt được cậu.

Ngôn Dật nâng niu điện thoại, cuộn tròn người, lông mi thấm ướt run rẩy, giọng nói bởi vì quá bi thương nghẹn ngào mà dần méo mó.

“Cẩm ca… Tại sao… Tại sao không thích em?” Cậu đã không khóc bao nhiêu năm rồi, đến mức bây giờ sự yếu đuối của bản thân từng tầng dần bị phá vỡ.

“Em vẫn luôn rất hiểu chuyện, nếu như là vì em đến club, thì em thật lòng xin lỗi anh, em sai rồi, em sai rồi, anh đừng bỏ mặc em… Đã lâu như vậy, tại sao anh còn chưa nguôi giận… Em sai rồi có được không? Phải làm sao anh mới có thể tha thứ cho em, van xin anh nói cho em biết đi mà…” Một nửa giọng nói của cậu vùi trong tiếng khóc, cậu nằm trong tổ nhỏ của mình, chôn mặt vào khuỷu tay, tựa như quay lại ngày đi học mẫu giáo, đứa trẻ lo lắng và sợ hãi khi không tính ra được 2+5 bằng mấy, gào khóc rất to.

Đối phương im lặng vài giây, vừa muốn mở miệng, trợ lý bên cạnh đã nhắc nhở: “Tiên sinh, là điện thoại của Hạ tổng.”

Trò chuyện bị ngắt.

Tia sáng trước mắt Ngôn Dật cũng tan biến theo âm thanh máy bận trong điện thoại.

——

Lục Thượng Cẩm thiếu kiên nhẫn nhận điện thoại mà trợ lý đưa tới, ép buộc bản thân nói năng một cách bình tĩnh nhất: “Hạ tổng.”

“Anh gần đây có phải đang coi trọng một Omega hamster?” Hạ tổng hỏi.

“Phải.” Lục Thượng Cẩm lạnh nhạt trả lời, “Tôi rất thích, nhưng gần đây cậu ấy bị bệnh, đang chăm sóc tốt lên.”

Muốn làm cấy ghép tuyến thể, chuột hamster kia phải giam giữ tại phòng chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị cho việc giải phẫu lấy tuyến thể bất cứ lúc nào.

Hạ tổng khịt mũi: “Ngày đó có người không cẩn thận đưa tấm ảnh của hamster nhỏ kia cho Tất Nhuệ Cạnh nhìn, hắn cực kì thích thú, anh sẽ không đi tranh giành với hắn chứ, ai mà không biết, cái loại Alpha tiễn độc mộc (Arrowwood)(*) đâu có dễ dây dưa. Huống hồ không phải anh đã có vợ rồi sao?”

Southern Arrowwood Information: Tips On Growing Southern Arrowwood Viburnums

Tiễn độc mộc (Arrowwood): cây mũi tên, là loại cây bụi có nguồn gốc từ miền Đông Hoa Kỳ và Canada, phát triển mạnh trong rừng ẩm và đầm lầy.

Lục Thượng Cẩm hít một hơi: “Tôi cảm thấy tấm hình đó là do cậu đưa cho Tất Nhuệ Cạnh xem.”

Đối phương bỗng cười phá lên một tiếng: “Ai nói vậy?”

——

Ngôn Dật yên lặng nằm trong tổ ấm chăn mềm của mình, không dám tắt đèn, lại sợ chói, lưỡng lự một hồi đành dùng hai tai che lên đôi mắt.

Cậu không biết cần phải làm gì để sinh thỏ con. Từ trước đến nay mỗi lần ở cùng Lục Thượng Cẩm đều sẽ dùng áo mưa, chủng tộc bất đồng dẫn đến tỉ lệ thụ thai rất thấp, cậu cũng chưa từng có thai.

Lục Thượng Cẩm không đề cập đến chuyện muốn có con, khả năng cao chính là không thích.

Cậu cố gắng rặn một lúc, nhưng chẳng có cảm giác gì cả, có lẽ vẫn chưa đến thời điểm, hẳn là phải mang thai một thời gian mới có thể sinh ra thỏ con.

Có điện thoại gọi tới.

Ngôn Dật sợ hết hồn, trái tim nhảy nhót nửa ngày mới ấn nghe. Cậu thừa nhận, bản thân vẫn ôm một tia hi vọng đối phương sẽ nói gì đó, liệu có chút giao động nào hay chăng.

Giọng nói của Lục Thượng Cẩm không tí gợn sóng khiến tâm trạng cậu càng thêm nguội lạnh.

“Tôi hỏi em một lần cuối, phẫu thuật em có làm hay không?”

Ngôn Dật kéo khóa gối: “Thật sự hiện tại không thể làm… Sang năm… Sang năm em nhất định làm.”

Lục Thượng Cẩm khẽ hừ giọng: “Tại sao?”

Ngôn Dật do dự trả lời, cậu sợ Lục Thượng Cẩm không muốn có con, nếu như sinh ra là Alpha còn có thể bị Lục gia cướp đi làm người thừa kế, nhưng nếu không, cậu sao có thể bảo vệ con khi mất đi năng lực của tuyến thể A3.

Sự tín nhiệm của Ngôn Dật đối với Lục Thượng Cẩm đã giảm xuống mức cho phép, cậu dần dần hoài nghi, liệu rằng sau khi thay đổi tuyến thể, hắn có thể bảo vệ được cậu hay chăng.

Lục Thượng Cẩm cắn răng: “Vậy tùy em, em muốn thế nào thì là thế ấy…”

==============

Tác giả có lời muốn nói:

Ban đầu tôi định đặt thời gian của họ trước chúng ta vài năm, sau này tôi nhận được gợi ý rằng điều đó có thể khiến người đọc bối rối. Vì vậy tôi đã sửa đổi dòng thời gian để thuận tiện hơn khi xem.

Lời editor: ngược vẫn còn đó, nhưng bé thỏ đã bắt đầu nguội lạnh rồi.