Quản Sự Cụp Tai

Chương 20

Lục Thượng Cẩm từ trên cao nhìn xuống: “Sao em lại trốn ở đây? Bệnh viện vừa mới thông báo, Omega tạm thời sẽ chuyển sang bệnh viện khác trước, ngày mai là có thể tiến hành phẫu thuật đổi tuyến thể, em theo tôi quay lại để chuẩn bị.”

Đôi mắt Ngôn Dật vẫn chưa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, khẽ híp thành một đường nhìn Lục Thượng Cẩm: “Em không làm nữa… Đợi sau này rồi làm, em đang có…”

“Em bị sao vậy?” Lục Thượng Cẩm khó chịu đối với sự ngỗ nghịch của cậu ngày hôm nay, hắn nắm cổ tay Ngôn Dật lôi ra khỏi tủ quần áo, ném xuống dưới chân.

Thỏ khi mang thai sẽ trở nên hung dữ, dễ cáu kỉnh và tức giận, Ngôn Dật cũng bị hành động tràn ngập tính uy hϊếp này làm cho phát bực, bàn tay nhỏ phản kháng nắm ngược lại khuỷu tay Lục Thượng Cẩm.

Sức mạnh nguyên bản của cậu vốn có thể đánh bật bất kỳ mối đe dọa nào ra xa vài mét, nhưng khi các tuyến thể liên tục bị tiêm thuốc tiến vào trạng thái ngủ đông, bất giác làm cậu càng trở nên yếu ớt, mỏng manh giống như một nhánh dây leo cuốn trên ống tay áo Lục Thượng Cẩm, nhẹ nhàng đυ.ng vào cũng có thể đứt thành hai đoạn.

Cậu không thể làm gì khác hơn là lùi vào chân tường bảo vệ bụng của chính mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm: “Em sẽ không làm giải phẫu, anh đừng có đến gần.”

Lục Thượng Cẩm cưỡng ép lôi cánh tay Ngôn Dật, dùng dằng kéo cậu ra bên ngoài: “Mau ra đây cho tôi.”

Ngôn Dật vùng vẫy trong tuyệt vọng, muốn gỡ bỏ trói buộc từ cánh tay cứng như kìm sắt kia, cậu giống như một con thỏ nhỏ bị mắc kẹt trong móng vuốt của chim ưng, căn bản không sức đánh trả, chỉ đành trơ mắt chờ đợi bản thân bị mổ xẻ và dẫm nát, bộ xương đẫm máu bị ném vào nơi hoang dã, sau đó bị kiến ăn thành tiêu bản trắng hếu.

“Tránh xa tôi ra!” Ngôn Dật trừng hai mắt đỏ bừng gào thét, đá vào bắp chân Lục Thượng Cẩm một cái.

Cho dù là thỏ trắng nhỏ, đạp một cú hết sức như vậy không thể không có tí sát thương nào.

Bắp chân Lục Thượng Cẩm chợt đau xót, giống như những giọt nước đổ vào axit đậm đặc làm toàn thân hắn trong nháy mắt nổ tung, hắn nhấc cả người Ngôn Dật lên mang ra ngoài cổng lớn, ném trên bậc thềm.

“Cút.” Hắn nói.

Lục Thượng Cẩm ngồi vào trong xe, mất kiên nhẫn nhưng vẫn thành thạo đánh lái chuyển hướng, khói bụi bay tứ tung, nhìn Ngôn Dật bất lực nằm trên đá sỏi ven đường qua gương chiếu hậu, dần dần khuất bóng.

Hắn liếc qua danh bạ với một loạt Omega ngoan ngoãn nhu thuận đang chờ mình lâm hạnh, thầm nghĩ quả nhiên hắn đã ban cho cậu quá nhiều sự quan tâm.

Điện thoại di động bị bỏ quên trong tủ quần áo vẫn cứ lóe sáng, Alpha phía bên kia nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ, kèm theo tiếng cãi vã sặc mùi thuốc súng dày đặc dần biến mất.

Bàn tay nắm điện thoại của y nổi gân xanh, dùng khả năng lắng nghe thấu xa cuộc cãi vã, thỏ nhỏ cơ thể quá yếu nhược, trong bụng còn mang theo thứ không biết cái gì, trận tranh cãi này hoàn toàn là cuộc bạo lực đến từ một phía.

Y cẩn thận nhận biết giọng nói quen tai của Alpha kia.

“Lục Thượng Cẩm?”

Rất nhiều người đều biết Lục Thượng Cẩm có gia đình, vợ hắn là một Omega ít giao du với bên ngoài, giản dị, dịu dàng và hiền lành.

Không thể ngờ được cái gọi là cầm sắt hòa minh lại có bộ dạng như thế.