Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Liều Mạng Chỉ Để Ly Hôn

Chương 1: Đăng kí kết hôn

“24, số 24? Số 24!”

Nhân viên phía trước gọi số thứ tự ba lần.

Cố Tư Mặc hơi cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh đang bối rối cắn móng tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng lại kìm lại, rồi nhắc nhở: “Âm Âm, đến lượt chúng ta rồi.”

Nguyễn Âm hốt hoảng ngẩng đầu lên, liếc nhìn phía trước, lại ngại ngùng nhìn Cố Tư Mặc bên cạnh, rồi nhanh chóng cúi đầu, tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt vạt váy.

Sau đó, như quyết tâm điều gì đó, cô thả tay ra, hít sâu một hơi, giống như đi đến pháp trường: “Đi thôi!”

Cô đặt tay phải lên tay trái của Cố Tư Mặc.

Hàng chân mày hơi nhíu của Cố Tư Mặc cũng giãn ra vì bàn tay của Nguyễn Âm.

Nhân viên nhìn đôi trai tài gái sắc rất xứng đôi, rồi hỏi lại theo quy trình: “Cố Tư Mặc và Nguyễn Âm phải không?”

“Đúng.”

Nguyễn Âm lúc này đã rút tay lại, hai tay bối rối “đấu đá” nhau, thật sự phải gả cho anh ta sao?

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tư Mặc, người dù ngồi cũng cao hơn cô. Đúng lúc anh cũng nhìn cô, đôi mắt nghiêm túc như đang nhìn bảo vật quý giá, và đôi mắt đong đầy tình cảm của cô cũng đáp lại anh đầy sâu sắc.

Nếu không phải là người trong cuộc, chắc chắn ai nhìn vào cũng nghĩ rằng hai người thật sự rất yêu nhau.

Nhưng thực tế, hai người mới chỉ gặp nhau ba lần.

Lần đầu tiên là khi anh giúp anh họ trả nợ và báo với dì và chú về cuộc hôn ước từ nhỏ của hai gia đình.

Lần thứ hai là ở bệnh viện, bên giường bệnh của bà ngoại, bà mong trước khi nhắm mắt có thể thấy cô kết hôn.

Lần thứ ba chính là lúc này, hai người trực tiếp đăng ký kết hôn, đúng là kết hôn chớp nhoáng!

Nguyễn Âm khẽ nhếch khóe miệng, thu hồi ánh mắt, đáp: “Đúng vậy.”

Hai người nộp đầy đủ giấy tờ cần thiết để kết hôn cho nhân viên, theo quy trình mà tiến hành, rất nhanh chóng cả hai đã có trong tay giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp, có dấu đỏ đóng trên đó.

Hai người cầm trong tay cuốn sổ đỏ riêng của mỗi người, đứng cách nhau một mét, nếu không có cuốn sổ, e rằng chẳng ai nghĩ rằng họ đến để đăng ký kết hôn.

Nguyễn Âm đóng cuốn sổ kết hôn lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn phía trước. Từ phía sau cũng có thể nhận ra đây là một người rất đẹp trai.

Đây sẽ là chồng cô trong hai năm tới, Cố Tư Mặc, tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị.

Còn cô, Nguyễn Âm, chỉ là một sinh viên năm hai bình thường, gia cảnh cũng bình thường.

Dung mạo của cả hai đứng chung thật sự rất xứng, nhưng về xuất thân thì lại là điển hình của gia cảnh không môn đăng hộ đối.

“Âm Âm, Âm Âm?” Cố Tư Mặc quay lại nhìn thấy Nguyễn Âm đang mơ màng nhìn anh.

Nguyễn Âm bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, “Hửm?”

“Em có muốn chụp ảnh lưu niệm không?” Cố Tư Mặc chỉ vào tấm biển “Khu vực lưu niệm kết hôn” trên cửa hỏi.

Dù Nguyễn Âm biết cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài lâu, và hai người cũng không thật sự yêu nhau, chỉ vì lý do gia đình mà thôi, nghĩ thế thì việc chụp ảnh lưu niệm có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng, lần đầu tiên kết hôn trong đời, sao có thể không chụp ảnh lưu niệm chứ!

“Được, nhìn đây! Cô dâu lại gần chú rể chút nữa, chú rể vòng tay ra phía sau ôm cô dâu nhé. Rồi, chụp nào!”

Nguyễn Âm cầm tấm ảnh lên, trong đó cả hai người, cô thì cười ngượng ngùng, còn Cố Tư Mặc thì cười rất vui, như một chú rể thật sự.

Nguyễn Âm thở dài, cất tấm ảnh đi, hy vọng sau này Cố Tư Mặc sẽ nghĩ tốt về cô nhiều hơn, đừng nhẫn tâm ra tay gϊếŧ cô.

Cố Tư Mặc thấy cô như đang suy nghĩ điều gì, “Em đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói có chút vòng vo, như thể hai người rất thân thiết, nhưng thực tế số lần họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đang nghĩ là anh sẽ gϊếŧ tôi đấy!”