Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc

Chương 2: Mọi thứ lại về đúng quỹ đạo

Hiện tại quân nhân Tạ Lan Chi bị trọng thương, chân bị què, bị hủy dung.

Chỉ còn chờ chết mà thôi.

Không biết vết thương của anh nặng đến mức nào, liệu có khả năng cứu chữa không. Mong là không quá thảm.

Dù sao cũng là một quân nhân cấp cao, nếu chữa được thì có thể bám vào mà hưởng lợi chút ít.

Thân phận của Tạ Lan Chi cũng không đơn giản, là con trai của lãnh đạo Tạ ở đại viện Bắc Kinh.

Nhà họ Tần kết thân được với gia đình danh giá như vậy không thể chỉ dùng hai từ “trèo cao” để hình dung.

Nguồn gốc của mối duyên này bắt đầu từ ông nội đã qua đời.

Hơn ba mươi năm trước, cha của Tạ Lan Chi khi còn là tiểu binh thân thể đã bị bom làm nổ tung, tưởng chừng không còn đường sống.

Chính ông nội của Tần Muội đã cõng ông ấy từ chiến trường đầy rẫy xác chết về và cứu sống.

Người thời đó trọng tình trọng nghĩa, ân cứu mạng cao hơn trời.

Cha của Tạ Lan Chi để trả ơn cứu mạng đã hứa hôn miệng với ông nội, hẹn ước cho con cháu hai nhà kết hôn.

Lẽ ra Tần Muội phải gả vào nhà họ Tạ, nhưng Tần Bảo Châu ghen tức với mối hôn nhân này, đến mức đỏ mắt vì đố kỵ.

Gia đình của người chú hai đã nhanh chóng quyết định, gửi điện báo cho nhà họ Tạ rằng Tần Bảo Châu sẽ là người gả vào.

Khi gia đình của Tần Muội biết chuyện, thì mọi chuyện đã thành rồi.

Ngồi trên giường, Tần Muội khẽ thở dài một tiếng.

Không ngờ đời này, mọi thứ lại về đúng quỹ đạo.

"Cốc cốc—"

"Tần Muội, chị có ở đây không?"

Cánh cửa gỗ sơn xanh đã bong tróc màu bị ai đó gõ nhẹ. Giọng nữ trong trẻo, rõ ràng truyền vào qua khe cửa.

Tần Muội khẽ nhấc mi mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía cửa phòng.

Người bên ngoài không đợi đáp lại mà đẩy cửa bước vào.

"Két—"

Cánh cửa gỗ phát ra âm thanh chói tai.

Cô gái xông vào tóc tết thành hai bím, gò má thoa phấn không đều, mặc một chiếc váy hoa rộng rãi, thắt lưng là một chiếc đai đỏ khoa trương, chân đi đôi giày da mũi tròn nhỏ. Kiểu ăn mặc chẳng ra gì khiến người ta gần như lóa mắt.

Người đó chính là Tần Bảo Châu. Cô ta nhìn thấy Tần Muội đang ngồi trên giường, bĩu môi khó chịu, nói với giọng đầy vẻ bực tức:

"Hóa ra chị ở trong phòng, tôi đứng ngoài gọi mãi, sao chị không trả lời?"

Tần Muội kéo nhẹ khóe môi, lạnh nhạt hỏi: "Có việc gì?"

Giọng nói mềm mại nhưng sắc lạnh, giống hệt phong thái của cô, khiến người khác rùng mình.