Ta Không Biết Mình Là BOSS [Vô Hạn]

Chương 9

Cả nhóm nhìn nhau, đều là những người bình thường ngoài đời, không ai rảnh mà học kỹ năng này. Chỉ có Chử Nam là ngoại lệ, thấy vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, hắn đành mở lời: “Ta biết. Đến lúc đó để ta mở khóa.”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ thiếu niên ít nói này lại có khả năng đặc biệt như vậy, thật lợi hại.

Lý Minh vui mừng, định vỗ vai Chử Nam, nhưng hắn né tránh. Lý Minh chỉ mỉm cười thu tay lại, nói: “Không ngờ ngươi còn có tài này, không tồi đâu. Vậy ngày mai, liệu chúng ta có vào được thư phòng hay không đều nhờ ngươi.”

Lúc này, Vưu Khê từ một bên đề nghị: “Nếu chúng ta không ở trong phòng khi dùng bữa, có thể sẽ khiến họ nghi ngờ. Chi bằng đổi thời gian, vào thư phòng trước khi chủ nhân lâu đài đến.”

Chàng trai tóc vàng sửng sốt rồi vỗ tay: “Đúng rồi! Hắn vào thư phòng lúc 7 giờ, ăn sáng lúc 7 rưỡi. Vậy chúng ta có thể lẻn vào lúc 6 giờ sáng, một giờ cũng đủ để lục soát thư phòng vài lần.”

Đề nghị này được mọi người đồng ý. Sau khi lên kế hoạch, đến 9 giờ rưỡi, cả nhóm quay về phòng.

Khi chàng trai tóc vàng vừa định vào phòng, một đôi tay mềm mại kéo lấy cánh tay hắn.

Người phụ nữ tóc xoăn đáng thương nhìn hắn: “Ngươi có thể cho ta ở chung phòng không? Ta rất sợ khi ở một mình.”

Chàng trai tóc vàng vốn định từ chối, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt đáng thương của cô, lời từ chối không tự chủ được nuốt trở lại, đáp: “Được rồi.”

“Thật sao?” Cô gái tóc xoăn vui sướиɠ ôm chặt cánh tay hắn, cảm động nói: “Ngươi thật tốt, cảm ơn ngươi.”

Cảm giác được sự mềm mại trên cánh tay, chàng trai tóc vàng ngẩn người, chút hối hận lúc đầu lập tức tan biến, sau đó người phụ nữ tóc xoăn tựa vào người hắn, cả hai cùng bước vào phòng.

Đêm khuya, con quái vật lại xuất hiện. Tiếng “sột soạt” liên tục vang lên ngoài cửa sổ, gương mặt tái nhợt của nó lần lượt xuất hiện ở từng ô cửa.

Vì đã nghe lời dặn của Chử Nam, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt bên ngoài cửa sổ, Lý Minh và những người còn lại giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ như đang ngủ say.

Khi nó đi qua phòng của chàng trai tóc vàng, cả hai người trên giường đều ghi nhớ lời Chử Nam, không ai dám cử động.

Khi con quái vật phá cửa sổ bò vào, người phụ nữ tóc xoăn run rẩy sợ hãi, vô thức nắm chặt lấy cánh tay chàng trai tóc vàng. Hắn giật mình, muốn nhắc cô không nên nhúc nhích, nhưng lại nhịn xuống.

Quái vật bò lên giường, mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi họ, mặt nó áp sát vào cả hai, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm.

Chất lỏng nhớp nháp từ miệng quái vật rơi xuống mặt họ, chậm rãi chảy xuống miệng, mùi tanh nồng đến ghê tởm. Chàng trai tóc vàng gắng sức chịu đựng, nhưng người phụ nữ tóc xoăn không thể kiềm chế, nôn mửa ngay lập tức.

Không xong rồi! Con quái vật lập tức gầm lên phấn khích, móng vuốt sắc nhọn không chần chừ đâm vào bụng người phụ nữ tóc xoăn.

“A!” Cô hét lên đau đớn, giãy giụa, nắm chặt lấy chàng trai tóc vàng bên cạnh: “Cứu ta, cầu xin ngươi cứu ta…”

Nhưng chàng trai tóc vàng quá sợ hãi, không dám nhúc nhích, giả vờ như đang chết, không phản ứng gì.

Trong lòng hắn thầm xin lỗi: Thật xin lỗi, ta cũng không muốn chết.

Con quái vật không cho cô cơ hội giãy giụa, móng vuốt lôi mạnh xuống, ruột cô đổ tràn ra sàn. Sau đó, nó há miệng cắn vào cổ cô.

Cô đột nhiên ngừng giãy giụa, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai nuốt ghê rợn của quái vật.

Nằm bên cạnh, chàng trai tóc vàng cảm thấy rợn người, không dám tin một người sống vừa bị xé xác ngay trước mặt hắn.

Trong lòng hắn run sợ, không dám cử động, chỉ có thể chết lặng nghe tiếng nhai nuốt của quái vật.

Âm thanh kinh hoàng này kéo dài hơn một giờ mới dừng. Sau đó, chàng trai tóc vàng nghe tiếng quái vật bò ra khỏi cửa sổ.

Dù vậy, hắn vẫn không dám cử động, vẫn nằm bất động trong khi mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi, mắt cũng không dám mở. Hắn cứ thế nằm đó cho đến khi trời sáng.

Khi ánh sáng ban mai vừa chiếu vào, một tiếng gõ cửa vang lên, hắn run rẩy mở mắt, nhìn thấy máu thấm đầy trên ga giường và những phần cơ thể còn sót lại. Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến hắn buồn nôn.