Làm Nữ Chính Bá Đạo Trong Truyện Ngược

Chương 8

"......"

Thư Phù nghe xong mà trợn mắt há mồm, lật đật lắc đầu.

Ôi chao, người ta chỉ bảo các ngươi trải qua thử thách trước hôn nhân, sau khi thành thân thì đối xử tử tế với cô nương mà thôi, sao lại nổi trận lôi đình như vậy? Lời nói thay đổi nhanh chóng, lúc nâng lên tận trời xanh, lúc dìm xuống tận bùn đen, chẳng sợ gió to làm lưỡi bị cong hay sao?

Than ôi, đám người này thật chẳng ra gì.

Lại nói về hai vị cô nương họ Tề này, tài năng dìm người này nâng người kia, đề cao bản thân quả thật không tồi, rất xứng làm tỷ muội với Khương Bảo Châu.

Không biết mình gặp vận gì, thoát khỏi nhà họ Khương lại đυ.ng phải nhà họ Tề, hào quang nữ chính này quả thật lợi hại. Nàng thậm chí còn nghi ngờ, nếu mình chu du khắp thế giới tu tiên một vòng, có lẽ sẽ như chơi trò sưu tập thẻ bài, thu thập đủ tất cả nhân vật có tên có họ trong nguyên tác.

"...Ha ha."

Thư Phù đang nghĩ đến đây, bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, trong trẻo uyển chuyển như chim hoàng oanh hót vang, lại mang theo âm điệu du dương như khúc hát trên sân khấu, tựa hồ dùng lông vũ khẽ vuốt ve trái tim người ta.

Nàng lần đầu nghe thấy tiếng "ha ha" đầy phong tình như vậy, xương cốt bất giác tê dại một nửa, không nhịn được đặt bút xuống, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy bên cửa sổ có một đôi nam nữ ngồi đó, người nam tướng mạo bình thường, thần sắc ôn hòa, trông qua đã biết là một người đàn ông tốt bụng; còn người nữ kia lại có thể xưng là tuyệt sắc, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, không cần trang điểm đã có một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa khí chất cao quý, không giống người phàm trần.

Trùng hợp thay, nàng cũng mặc một chiếc áo xuân màu đỏ nhạt, mái tóc đen như mây buông lỏng, cài lệch một chiếc trâm ngọc đỏ tinh xảo, vành tai trắng muốt đeo một đôi hoa tai san hô. Những sắc đỏ đậm nhạt trên người nàng phối hợp hài hòa, nhìn qua như một đám mây hồng nơi chân trời, lại như một cây hoa đang đung đưa trong gió.

Cô nương áo đỏ nhà họ Tề kia cũng được coi là xinh đẹp, ăn mặc càng thêm rực rỡ, nhưng so với người phụ nữ này, dù không đến nỗi trở thành máu muỗi, cũng chỉ như bông hoa đỏ cài trên mái tóc bạc của bà mối, trông có vẻ thô tục đáng cười.

Cô nương kia nghe thấy người phụ nữ cười, lại thêm tức giận vì dung mạo của đối phương hơn hẳn mình, liền phụng phịu hỏi: "Vị đạo hữu này, ngươi cười gì vậy?"

Người phụ nữ liếc nhìn nàng một cách nhàn nhạt, đáp qua loa: "Ta nhớ đến chuyện vui."

Thư Phù: "Phụt——"

Trả lời qua loa quá rồi!

Dù nàng cố gắng kìm nén, tiếng cười phì này vẫn thu hút sự chú ý của cô nương kia, ánh mắt đầy giận dữ lập tức quét tới: "Còn ngươi, cười cái gì?"

Thư Phù vội vàng đáp: "Ta cũng nhớ đến chuyện vui."

"Thật sao? Ta không tin."

Cô nương nghi ngờ đầy mặt, "Làm sao có thể trùng hợp như vậy, các ngươi vừa hay cùng lúc nhớ đến chuyện vui?"

"Thật mà, thật mà."

Đối với cô nương nói chuyện như biểu cảm này, Thư Phù chọn cách đáp lại bằng một biểu cảm khác, "Ngươi xem, trên mặt ta viết đầy hai chữ vui vẻ."

Cô nương: "......"

......

Họ nhìn nhau chằm chằm, còn gã kể chuyện kia chẳng quan tâm đến phong vân biến hóa dưới đài, kể xong về Huyền Ngọc Cung, tự mình lật sang trang khác, lại kể về "Tây Phương Lăng Tiêu Thành" uy danh lừng lẫy.

Lăng Tiêu Thành căn cơ sâu dày, như mặt trời giữa trưa, bàn về thực lực, bàn về thế lực, đều là môn phái mạnh nhất trong tứ đại tông môn.

Đương kim thành chủ Lăng Sơn Hải, người cũng như tên, khí phách hào hùng, tu vi thâm bất khả trắc, nghe nói chỉ còn một bước nữa là phi thăng, được xưng là đệ nhất nhân đương thế. Dưới gối ông ta có mấy người con đều đã trưởng thành, đều là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, tiền đồ vô lượng; lại có vô số trưởng lão, hộ pháp, môn sinh, khắp nơi trên giang hồ, thế lực lan rộng.

Bởi vậy, đệ tử Lăng Tiêu Thành hành sự vô cố kỵ, nói nghe cho hay thì gọi là phóng khoáng tự do, nói khó nghe thì gọi là kiêu ngạo phách lối, so với vương tôn quý tộc ở phàm trần cũng chẳng kém cạnh gì.

Đặc biệt là tiểu công tử Lăng Phượng Minh, được cha hắn nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, gặp một người tu sĩ trùng tên với mình cũng nổi giận, cho rằng đối phương xúc phạm mình, không xứng với chữ "Phượng" này. Nếu đối phương chịu ngoan ngoãn đổi tên thì thôi, nếu không chịu, ắt sẽ gặp tai ương.

Chỉ một cái tên đã như vậy, những môn phái, tu sĩ dám đối đầu với Lăng Tiêu Thành, kết cục thì không cần phải nói.

Thư Phù: Lợi hại như vậy, nghe qua đã biết là phản diện rồi.

Không đi không đi, gạch bỏ gạch bỏ.

So ra thì "Bắc Phương Thiên Diễn Môn" lại khiêm tốn hơn nhiều.

Thiên Diễn Môn chuyên về bói toán, trận pháp, phù lục, không mấy nổi bật, giản dị mộc mạc, là một môn phái hỗ trợ bốn bề vững chãi.

Tuy họ có địa bàn rộng lớn, nhân lực dồi dào, kỹ thuật cũng rất mạnh, nhưng cơ bản cả năm đều co cụm trong hang núi nghiên cứu, triệt để thực hiện phong cách otaku kỹ thuật, trong tứ đại tông môn được coi là một phần phụ thêm.

Bởi vì Thiên Diễn Môn rất ít xuất thế, quá mức thấp điệu, ngay cả gã kể chuyện từng trải đời cũng chẳng moi ra được chuyện bát quái gì để kể, đành phải kể một đoạn giai thoại "Thiên Diễn Môn phát triển đại trận hộ sơn, dùng sức quá mạnh khiến đỉnh núi biến thành một vùng biển", rồi lướt qua.

"......"

Thư Phù năm xưa đọc truyện, bị tình cảm nam nữ chính làm cho hoài nghi nhân sinh, ấn tượng sâu sắc, đối với các tình tiết phụ khác thì ấn tượng khá mờ nhạt. Nàng không rõ về tiền thế kim sinh của tứ đại tông môn, bèn cúi đầu ghi chép lặng lẽ, vẽ một vòng tròn bên cạnh "Huyền Ngọc Cung" và "Thiên Diễn Môn", lại đánh dấu chéo bên cạnh "Lăng Tiêu Thành".

Môn phái toàn nữ, được.

Môn phái otaku kỹ thuật, được.

Phản diện, không được.

Tuy nhiên, nghe giọng điệu của gã kể chuyện kia, Huyền Ngọc Cung ở xa ngoài biển khơi, Thiên Diễn Môn ẩn cư giản dị, thu đệ tử cơ bản dựa vào nhặt, nhập môn cơ bản dựa vào may mắn, cũng không như Cửu Hoa Tông tổ chức thi tuyển sinh định kỳ. Nếu vận may không tốt, không gặp được người dẫn đường, e rằng cũng chẳng mò ra được manh mối gì.

Lăng Tiêu Thành thì thường xuyên chiêu mộ tay sai, đến đâu cũng nhận, miễn là biết nịnh hót là được, người đến đầu quân đông như kiến cỏ.

Nhưng đường đường là một con người, sao lại phải làm chó nịnh bợ?

Dùng phương pháp loại trừ tính toán từng cái một, muốn gia nhập đại tông môn, có vẻ như vẫn chỉ có con đường Cửu Hoa Tông.

"Ôi......"

Thư Phù u sầu cắn cán bút, trong lòng thở dài chán nản.

Ngay cả lựa chọn môn phái cũng không có, thế giới này tự do quá thấp, chẳng giống chút nào với trò chơi RPG (một trò chơi 3D mô phỏng thế giới tu tiên) nàng từng chơi.

Đã không thể tránh khỏi Cửu Hoa Tông, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác, tránh khỏi màn trình diễn cốt truyện rối rắm, đa sắc đa hương trong nguyên tác.