Sau Khi Xuyên Không Ta Quyết Tâm Làm Tên Ăn Chơi Trác Táng

Chương 8

“Sai ở đâu?”

Tri Kỳ nghẹn lời, bấm ngón tay ấp úng nói: “Nô tỳ.... nô tỳ.....”

Liễu ma ma thấy nàng căn bản không biết sai ở đâu, những năm này đi theo hầu hạ bên cạnh Điện hạ, mượn ánh sáng của Điện hạ, khiến mấy nha đầu này đều mắt cao hơn đầu, không biết trời cao đất dày là gì.

“Hôm nay nếu chưa nghĩ thông suốt thì cứ quỳ ở đây, đợi khi nào ngươi hiểu rõ rồi thì nói cho ta biết.” Liễu ma ma nghĩ đến điều gì đó, chút khoan dung liền biến mất, nhân lúc còn thời gian, nhất định phải uốn nắn lại tính tình của bốn nha hoàn này.

Tri Kỳ run rẩy, không dám cản lời Liễu ma ma, cung kính nhận phạt. Mà màn này khiến Tri Cầm ba người cũng không khỏi căng thẳng, khi ánh mắt Liễu ma ma quét tới, đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Liễu ma ma lúc này mới từng chữ từng chữ dạy dỗ: “Đừng quên thân phận của chúng ta là gì. Đừng tưởng rằng hầu hạ Trưởng công chúa thì bản thân mình cũng ghê gớm lắm, cầu kiến Hoàng thượng? Hoàng thượng là ngươi muốn gặp là có thể gặp sao, ngay cả vị quý nhân ở Phượng Nghi Cung kia cũng không dám nói ra lời lẽ ngông cuồng như vậy. Ngươi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, vậy mà mở miệng ra là muốn gặp Hoàng thượng.”

Không chỉ Tri Kỳ, ngay cả Tri Cầm ba người cũng mặt trắng bệch, chân mềm nhũn cũng quỳ xuống giống Tri Kỳ, còn Tri Kỳ thì càng thêm lung lay sắp đổ, cố lắm mới chống đỡ được không đến nỗi ngã quỵ.

Trước kia, chỉ cần cầm ngọc bài của Trưởng công chúa điện hạ, họ có thể yết kiến Hoàng thượng bất cứ lúc nào. Ân sủng này của Hoàng thượng dành cho điện hạ khiến đám hạ nhân như họ tự đắc. Bình thường đừng nói đến một tiểu nhân vật như quý phi, ngay cả trước mặt Tứ phi trong cung, họ cũng chẳng hề cung kính khép nép.

Giờ ngẫm lại mới thấy mình ấu trĩ, không biết trời cao đất dày là gì.

Trong phòng bỗng chốc im phăng phắc, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mấy người Tri Cầm rốt cuộc cũng ý thức được sự thật là Trưởng công chúa điện hạ đã không còn nữa.

Thấy họ đã hiểu ra, Liễu ma ma hài lòng đôi chút, cho bốn người đứng dậy, giọng nói cũng dịu đi: "Các ngươi là người được điện hạ đặc biệt để lại hầu hạ Tiểu quận vương, không cần phải quá tài giỏi, nhưng ít nhất cũng đừng gây chuyện cho Tiểu quận vương. Sau này phải cẩn ngôn thận trọng, việc gì cũng phải nghĩ đến Tiểu quận vương trước."

"Vâng, ma ma." Bốn người Tri Cầm cung kính đáp.

Liễu ma ma gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Chúng ta chỉ cần chăm sóc Tiểu quận vương cho tốt, trong Thịnh Kinh này, có chuyện gì mà qua được mắt Hoàng thượng chứ."

Bốn người hiểu ý, nhưng trừ Tri Cầm lộ vẻ trầm tư, ba người còn lại đều sáng mắt lên. Liễu ma ma thấy vậy chỉ biết âm thầm thở dài.

Quý Duệ cố gắng không ngủ, nghe hết những lời này, không khỏi muốn vỗ tay cho ma ma. Quả không hổ là lão ma ma được mẫu thân tin tưởng nhất, chỉ có bà là nhìn thấu mọi việc.

Liễu ma ma có vài lời không nói rõ, nhưng Quý Duệ lại hiểu được.

Hoàng đế quả thật không có hảo cảm gì với hắn. Nghĩ đến những lời mẫu thân dặn dò trước khi lâm chung, Hoàng đế hẳn là sẽ không gϊếŧ hắn để trút giận, mà là chuẩn bị mặc kệ hắn.

Điều này cũng tốt, Quý Duệ vốn không muốn dây dưa quá nhiều với hoàng thất.

Hiện tại hắn là Quận vương do Hoàng đế sắc phong, dù sao cũng là quý tộc thời cổ đại, sau này muốn sống cuộc sống tiêu dao tự tại cũng không khó.

Nghĩ đến việc sau này có thể sống những ngày tháng an nhàn thoải mái, Quý Duệ cảm thấy uất ức trong lòng như tan biến hết. Tâm trạng tốt lên, hắn chuẩn bị đi ngủ, thì lại nghe thấy giọng Liễu ma ma.

"Dù sao, Tiểu quận vương cũng là con của Trưởng công chúa, đích tôn duy nhất của Trấn Quốc Công phủ. Sau này các ngươi là người hầu hạ bên cạnh Tiểu quận vương, cũng phải biết có vài việc không cần phải sợ sệt rụt rè."

Sợ nói quá, Liễu ma ma lại bổ sung thêm một câu. Tri Cầm ánh mắt lóe lên, cùng ba người kia hành lễ đáp lời.

Quý Duệ lại đột nhiên mở mắt.

Trấn Quốc Công?

"Mấy hôm trước, Trấn Quốc Công khi đến thăm Tiểu quận vương có thuận miệng nhắc đến, Tướng quân cũng sắp về rồi."

Tướng quân??

Thấy Quý Duệ đột nhiên mở mắt, tưởng là tiếng nói làm hắn giật mình, Liễu ma ma vội vàng vỗ nhẹ lên tã lót, dỗ dành: "Ngủ đi, ngủ đi, ma ma không nói nữa, làm ồn Tiểu quận vương rồi, ngủ đi, ngủ đi."

Quý Duệ không chống lại được cơn buồn ngủ của trẻ con, mí mắt lại bắt đầu sụp xuống.

Vậy là hắn không chỉ có một người mẹ thân phận hiển hách, mà thân phận bên phía cha cũng không thấp!!!

Không hiểu sao, Quý Duệ lại cảm thấy bất an, nhưng sau đó Liễu ma ma và những người khác không nói gì về chuyện bên nhà cha hắn nữa, Quý Duệ cũng không trụ được bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, ngủ một giấc ngon lành, Quý Duệ tỉnh táo sảng khoái, cuối cùng cũng không bị trớ sữa nữa.