Đêm đó, trăng lạnh treo cao.
Gió lạnh thổi từ mặt sông lên, xuyên thấu đến tận xương cốt. Tuyết đêm dần rơi, tung bay tựa như lông ngỗng.
Thẩm Mịch đứng hồi lâu trên bến sông, quấn chặt áo choàng lông hồ ly, chụm tay bên lò sưởi để sưởi ấm, hơi thở thoáng chốc hóa thành một làn sương trắng.
Hệ thống trong đầu nàng không ngừng thúc giục: [Mục tiêu nhiệm vụ ở ngay đây, ký chủ mau lên!]
Thẩm Mịch ngước nhìn mặt sông xa xăm, tuyết bay lướt qua hàng mi, ướt đẫm mi mắt.
Người chèo đò đã đưa nàng qua sông từ lâu, con thuyền nhỏ đang xa dần, chỉ còn mặt sông trống trải, lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có vài tiếng quạ kêu lạnh lẽo.
Thẩm Mịch nhìn quanh, nhận ra vị trí của mình rồi mới cất tiếng hỏi: [Đây là nhiệm vụ cuối cùng rồi phải không?]
Hệ thống đáp: [Đúng vậy. Hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ tích lũy đủ điểm chữa trị căn bệnh của cô. Sau khi kết thúc, ký chủ có thể trở về cuộc sống hiện thực.]
Nghe vậy, ngón tay Thẩm Mịch dần thả lỏng, nàng khẽ cúi đầu, nhắm mắt hồi tưởng lại ngày đầu tiên bản thân đến thế giới này.
Trước kia, Thẩm Mịch được chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ, khi bệnh trở nặng khiến suy hô hấp. Sau một lần biến chứng, khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã thành một người xuyên không.
Hệ thống nói rằng nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ trong các thế giới được chỉ định rồi tích lũy đủ điểm, nàng sẽ có thể trở về thế giới thực với cơ thể khỏe mạnh.
Nên đối với Thẩm Mịch, đây chẳng khác nào một trò chơi nhập vai, chỉ cần vượt qua các nhiệm vụ là nàng có thể chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo, đôi bên cùng có lợi.
Nàng nhanh chóng đồng ý, rồi chăm chỉ hoàn thành từng nhiệm vụ. Chỉ qua một thế giới nàng đã tích lũy được 80% điểm và chỉ cần vài nhiệm vụ nhỏ nữa là đủ.
Sắp trở về thế giới thực rồi.
Nhìn mặt sông đóng băng một lúc, Thẩm Mịch kéo mình khỏi dòng suy nghĩ, hỏi: [Lần này nhiệm vụ là gì, nói đi.]
Hệ thống lập tức trả lời: [Là kịch bản cứu rỗi kinh điển, rất đơn giản.]
Giọng nói thông báo nhiệm vụ vang lên trong đầu nàng, khác với giọng máy móc của hệ thống: [Người đó kiếp trước tàn nhẫn độc ác, gϊếŧ cha gϊếŧ huynh, tàn sát bề trên, ngay cả sư phụ mình cũng không buông tha, khiến cho máu đổ thành sông, xác chồng chất xác. Sau khi chết, bị hàng vạn người phỉ nhổ.]
[Nhiệm vụ của cô là ngăn cản đối phương đi vào vết xe đổ đời trước, dẫn y đi con đường đúng đắn.]
[Đối tượng nhiệm vụ: Việt Đường.]
Thẩm Mịch bỗng đứng yên bất động.
Việt Đường sao?
Nghe đến cái tên này, nàng hoàn toàn ngây ra.