Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân

Chương 22.3

Tại đích đến 100 mét của đường đua, sau khi Tô Tự băng qua vạch đích, cảm giác mất sức quen thuộc lại một lần nữa tìm đến cậu. Khi cậu chậm rãi chạy một đoạn ngắn sắp không chịu nổi nữa, Giang Nguyên đã đợi ở đích đến chạy đến dìu cậu.

Giang Nguyên nhìn đứa trẻ được mình dìu, hỏi cậu: "Cảm thấy thế nào?."

Tô Tự vừa thở hổn hển vừa gật đầu. Mãi đến khi hơi thở dần đều trở lại, cậu mới đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu: "Em ổn."

Giang Nguyên hiểu được ý trong lời nói của Tô Tự. Cậu không chỉ nói rằng tình trạng cơ thể hiện tại của mình rất tốt mà còn bao gồm cả tình trạng tinh thần cũng rất tốt.

Mà Giang Nguyên quan sát Tô Tự từ bên cạnh thì thực tế cũng đưa ra kết luận tương tự - ngay cả khi vừa mới ở trong trạng thái mệt mỏi, trong mắt Tiểu Tự cũng tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh, trên mặt trông vẫn lạnh nhạt như thường nhưng ánh mắt sẽ không lừa dối.

Cậu chạy rất vui vẻ, đạt được thành tích đột phá cũng rất vui vẻ.

Nhìn Tô Tự tuy mệt mỏi nhưng lại thỏa mãn, Giang Nguyên trong lòng hơi cảm khái.

Anh ta chưa bao giờ biết đứa trẻ yếu ớt từ nhỏ đã lạnh mặt gọi mình là anh trai lại có ham muốn thắng thua mãnh liệt như vậy, hoặc có lẽ thực ra anh ta cũng nên biết - dù sao thì từ nhỏ Tô Tự đã là một đứa trẻ cứng đầu đến cực điểm, cho dù cơ thể khó chịu nhưng cậu vẫn luôn cứng đầu hoàn thành nhiệm vụ mà người khác giao cho mình.

Trong trại hè trước đó, sau khi biết được kế hoạch huấn luyện mà Bùi Định Sơn dành cho Tiểu Tự, thực ra anh ta đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải Bùi Định Sơn đã lập riêng kế hoạch huấn luyện cho Tiểu Tự thì ông trời con cứng đầu này của nhà anh ta cho dù cơ thể khó chịu cũng nhất định sẽ nghiến răng chịu đựng đến cùng, cho đến khi cuối cùng cơ thể không chịu nổi mà ngã quỵ.

Nghĩ như vậy, một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy, có ham muốn thắng thua mãnh liệt thì có vẻ cũng không có gì lạ.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, thành tích tại hiện trường cũng đã hiển thị xong.

Giang Nguyên cười một tiếng, nói: "Chờ về nhà, chú Tô và dì Lâm chắc chắn sẽ bị thành tích của em làm cho giật mình." Anh ta dừng lại một lát, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, nói: "Không chỉ chú Tô và dì Lâm, nếu mọi người trong trường biết được thì có lẽ cũng sẽ bị Tiểu Tự làm cho giật mình."

So với sự cố chấp với thắng thua trong cuộc thi thì những chiêu trò như "Giả heo ăn hổ, ba mươi năm sông Đông ba mươi năm sông Tây đừng bắt nạt thiếu niên nghèo, mặc áo gấm về làng" mà Giang Nguyên nói lại không hấp dẫn Tô Tự chút nào.

Cậu nhíu mày nhìn Giang Nguyên, sau đó đưa ra hai chữ chê bai chính xác: "... Nhàm chán."

Nghe xong lời đánh giá của cậu Giang Nguyên cười ha ha, nói: "Ồ, Tiểu Tự cậu không thấy điều này rất thú vị sao?"

Tô Tự mím môi, lười đánh giá về điều này.

Khi hai người trở về vị trí khu vực chuẩn bị thì nhóm thi đấu thứ tư vòng loại mà Chu Vũ Ngang tham gia cũng chuẩn bị ra sân thi đấu. Chu Vũ Ngang, sau khi nhìn thấy Tô Tự, liền nở nụ cười đặc trưng của mình và vẫy tay chào cậu và Giang Nguyên.

"Tiểu Tự! Đỉnh quá! Nhưng tiếp theo phải xem của tôi rồi!"

Tô Tự liếc cậu ấy một cái, có thể thấy được, trạng thái bực bội của Chu Vũ Ngang trong giai đoạn chuẩn bị trước đó đã biến mất. Cậu cũng không nói nhiều với Chu Vũ Ngang, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi gật đầu.

Chu Vũ Ngang nhìn ra vẻ lười nói của Tô Tự, cậu ta cười hì hì. Nhân lúc nhân viên công tác chưa đuổi người, liền tiến lên ba bước gộp thành hai bước đến trước mặt Tô Tự, lại giơ tay ra bất ngờ ôm lấy Tô Tự rồi vuốt tóc cậu. Sau đó, nhân lúc Tô Tự chưa nổi giận liền cười ha ha bỏ đi, vừa đi vừa vẫy tay về phía Tô Tự, Giang Nguyên.

"Tiểu Tự, Nguyên Tử tạm biệt, tôi lên sân rồi. Tiểu Tự, mượn hào quang của cậu dùng một chút nhé!"

Tô Tự, sau khi Chu Vũ Ngang bỏ đi, vẫn còn nhíu mày vuốt lại tóc mình, trông có vẻ hoàn toàn không kiên nhẫn. Nhưng Giang Nguyên biết, nếu Tiểu Tự thực sự ghét một người thì căn bản sẽ không cho đối phương có cơ hội đến gần mình.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên cười nói: "Xem ra dạo này Tiểu Tự và Ngang Tử cũng khá tốt."

Nghe Giang Nguyên đánh giá như vậy, Tô Tự nhíu chặt mày, dứt khoát phủ nhận: "Không có."

Giang Nguyên cười híp mắt, cũng không tiếp tục phản bác.

Trên sân thi đấu, các vận động viên tham gia thi đấu vòng loại thứ tư nội dung chạy 100 mét nam mà Chu Vũ Ngang tham gia đã vào vị trí. Còn nhân viên công tác của cuộc thi nhảy cao vòng loại cũng bắt đầu phát thanh triệu tập các vận động viên tham gia nhảy cao vòng loại đến điểm thi đấu nhảy cao tập trung.

"Anh phải ra sân rồi."

Giang Nguyên có chút tiếc nuối nhìn về phía đường chạy vòng loại nội dung chạy 100 mét nam. Giang Nguyên không thể tiếp tục ở đây để xem màn thể hiện của Chu Vũ Ngang nữa rồi. Nhưng trước đó, khi Giang Nguyên nhìn Tiểu Tự thi đấu, cả người Giang Nguyên dường như đã tràn đầy ý chí chiến đấu, cho nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Mang theo suy nghĩ như vậy, Giang Nguyên và Tô Tự vẫy tay tạm biệt nhau.

Tô Tự nhìn Giang Nguyên sắp rời khỏi sân để chuẩn bị bắt đầu cuộc thi nhảy cao. Tô Tự cũng thu lại vẻ căng thẳng của mình. Đôi mắt Tô Tự nghiêm túc nhìn về phía Giang Nguyên: "Anh, cố lên."

Giang Nguyên bị cậu nhìn đến ngẩn người. Giang Nguyên cười nói: "Nghiêm túc thế à?"

Nói xong, Giang Nguyên hoạt động gân cốt. Giang Nguyên quay đầu nhìn về phía cuộc thi nhảy cao vòng loại, nói: "Nếu đã vậy, hình như không giành được hạng nhất thì không được rồi."