Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân

Chương 21

Khi Chu Vũ Ngang nói như vậy, Giang Nguyên cũng không nhịn được mà nhìn chàng trai luôn mang hình tượng vui vẻ, hoạt bát này - không ngờ khả năng nói móc lại mạnh đến vậy.

Chương Bình và Phương Lâm Sâm bị câu nói của Chu Vũ Ngang chọc cho mặt mày tái mét, không muốn để ý đến anh chàng này nữa, vì vậy, họ quay người tản ra, một người sang trái, một người sang phải.

Nhìn thấy hai người họ đi về hai phía, Chu Vũ Ngang cười, xoa xoa cằm, tò mò hỏi: "Ỏ, hai người họ không phải rất thân sao? Sao lại phải tách ra đi?."

Giang Nguyên: "..."

Tại sao hai người họ phải tách ra đi, cậu ta còn không rõ sao?

***

Mối quan hệ giữa Chương Bình và Phương Lâm Sâm ra sao không quan trọng, sau khi hai người họ rời đi, Tô Tự cũng không còn để ý đến hướng đi của hai người đó nữa, mà tập trung vào việc khởi động trước trận đấu của mình.

Chu Vũ Ngang cười ha ha nhìn hai người kia rời đi, cũng không nói thêm gì nữa, cười khẽ một tiếng rồi thu lại vẻ đùa giỡn trước đó, cũng bắt đầu khởi động.

Trận đấu hôm nay đối với Tô Tự mà nói không dễ dàng, đối với cậu mà nói, muốn vào vòng trong cũng gặp không ít khó khăn - ngay cả trước khi cải tiến kỹ thuật, chỉ khi trạng thái phát huy cực kỳ xuất sắc, cậu mới có cơ hội chạm đến cơ hội vào vòng trong trong vòng 11 giây 50.

Còn sau hơn một tháng cải tiến kỹ thuật, hiện tại khả năng kiểm soát cơ thể của cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn, khả năng kiểm soát cơ thể ổn định hơn và nền tảng kỹ thuật vững chắc hơn giúp cậu có thể phát huy tốt hơn, ổn định hơn trong thi đấu, tính ổn định của thành tích chung đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

Nhưng cải tiến kỹ thuật mang lại tất nhiên không phải là lợi thế thuần túy, mà còn có một số nhược điểm.

Ví dụ như cậu vẫn chưa thành thạo hoàn toàn các kỹ thuật tổng thể, cậu vẫn chưa thích nghi tốt nhất với chân dùng lực chủ động mới sau khi thay đổi chân dùng lực, v.v.

Tóm lại, rất nhiều vấn đề chi tiết khiến thành tích của cậu tuy không đến mức tụt dốc nghiêm trọng nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định để tìm lại phong độ đỉnh cao của mình.

Trận đấu này, muốn vào vòng trong, chỉ có thể nghiêm túc hơn nữa - phát huy trạng thái hiện tại của mình đến mức tối đa, mới có một tia khả năng vào vòng trong.

Cùng lúc đó, Chu Vũ Ngang hướng tầm mắt về phía Diệp Minh Hạo và Nhược Huy đến từ đội tuyển tỉnh G.

Trong cuộc thi Căn cứ điền kinh U16 toàn quốc hôm nay với tổng cộng 69 người tham gia, có thể không sợ sự chú ý của tất cả các đối thủ xung quanh trong giai đoạn vòng loại, luôn giữ được trạng thái thoải mái... có lẽ chỉ có hai người này.

Cho dù là Diệp Minh Hạo có BP là 10 giây 56 hay Nhược Huy có Bp là 10 giây 89 thì hai vận động viên đến từ tỉnh G này chắc chắn đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của cuộc thi Căn cứ điền kinh U16 toàn quốc này.

Rõ ràng chỉ kém nhau một tuổi nhưng khoảng cách thành tích lại gần một giây.

Đây không phải là khoảng cách giữa mười bốn giây, mười lăm giây, khi thành tích ngày càng gần mốc 11 giây thì mỗi lần cải thiện 0,1 giây đều được coi là vô cùng khó khăn.

Chu Vũ Ngang vẫn còn nhớ mình đã bị cản trở ở thế giới bên ngoài 11 giây 30 trong bao lâu - không chỉ là 11 giây 30, mà còn là 11 giây 50, 11 giây 60, kể từ khi bước vào thế giới trong vòng 12 giây, mỗi lần cải thiện 0,1 giây đều khắc ghi những bước chân gian nan khi cậu ta không có rèn luyện chính quy.

Không biết là nhận ra ánh mắt chú ý của Chu Vũ Ngang hay chỉ là sự trùng hợp, ánh mắt của Diệp Minh Hạo và Nhược Huy ở đằng xa cũng tình cờ dừng lại ở Chu Vũ Ngang, vị trí của Tô Tự và mỉm cười với hai người.

"Chậc, thật là thoải mái."

Chu Vũ Ngang gãi đầu, không còn chú ý đến hai người đó nữa, tiếp tục khởi động trước trận đấu của mình.

Nhưng Tô Tự lại nhìn Chu Vũ Ngang, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Minh Hạo và Nhược Huy, nhìn thẳng vào Diệp Minh Hạo và Nhược Huy, cho đến khi Nhược Huy ở đằng xa cười vẫy tay và Diệp Minh Hạo rời mắt, Tô Tự mới thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Chu Vũ Ngang.

"Cậu rất để ý đến hai vận động viên đó."

Mặc dù Chu Vũ Ngang đã thu hồi sự chú ý của mình khỏi Diệp Minh Hạo và Nhược Huy nhưng không hiểu sao, trạng thái của cậu vẫn có chút bồn chồn. Cho đến khi hai người đó kết thúc việc nhìn chằm chằm Tô Tự, đối mặt với sự vạch trần thẳng thắn của Tô Tự, cảm giác bồn chồn bao trùm xung quanh Chu Vũ Ngang trước đó đột nhiên tan biến hơn một nửa.

Cậu ta ngẩn người, hiếm khi hỏi một cách ngơ ngác: "Tiểu Tự?"

Tô Tự cau mày nhìn cậu ta: "Không cần để ý, tập trung vào bản thân."

Nhìn người bạn cùng phòng quen biết hơn một tháng, bình thường lạnh nhạt như thể không xem cậu ta là bạn cùng phòng này, Tô Tự nói câu này với mình, Chu Vũ Ngang ngẩn người một lúc, sau đó đột nhiên bật cười, ôm chầm lấy cậu thiếu niên trước mặt. Trong ánh mắt ghét bỏ của đối phương, Chu Vũ Ngang lại xoa đầu cậu một cách hỗn loạn.

Rõ ràng là một người mặt lạnh kiêu ngạo, sao lại đáng yêu như vậy?

Tô Tự bị cậu ta ôm đến ngây người, đưa tay muốn đẩy cậu ta ra. Nhưng thể lực của Chu Vũ Ngang lớn hơn cậu rất nhiều, lúc này lại đang kích động, vì vậy cậu giằng co một lúc cũng không thể đẩy Chu Vũ Ngang ra. Giang Nguyên đứng bên cạnh nhìn ra sự cáu kỉnh của cậu, mới cười tiến lên giúp đỡ kéo Chu Vũ Ngang ra.

Chu Vũ Ngang bị kéo ra cũng không tức giận, mà nhân lúc bị trước khi chia lìa, lại xoa đầu Tô Tự, sau đó mới thu lại nụ cười không đứng đắn trên mặt, nghiêm mặt nói: "Cảm ơn cậu, Tiểu Tự."

Tô Tự vì bị cậu ta ôm một lúc, lúc này rất khó chịu, lười để ý đến cậu ta, quay người tiếp tục chuẩn bị thi đấu.

Nhưng Chu Vũ Ngang thực sự biết ơn Tô Tự.

Phải biết rằng, cuộc đua chạy nước rút 100 mét chỉ diễn ra trong mười mấy giây, trạng thái của vận động viên rất dễ bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi cảm xúc. Việc vận động viên có thể điều chỉnh trạng thái thi đấu của mình trước khi thi đấu hay không là một vấn đề mà huấn luyện viên và vận động viên cần phải thử đi thử lại, không ngừng nghiên cứu.

Nhưng cậu ta vừa mới điều chỉnh trạng thái của mình, khi nhìn thấy Diệp Minh Hạo và Nhược Huy, cậu ta vô thức mất đi trạng thái tích lũy trước đó. Thậm chí, toàn bộ con người cậuh ta trở nên bực bội và nóng nảy. Mặc dù lúc đó cậu ta cũng nhận ra trạng thái của mình không ổn, thu hồi tầm mắt muốn tiếp tục chuẩn bị thi đấu nhưng thực tế chỉ có cậu ta biết, trạng thái của cậu ta lúc đó tệ đến mức nào. Mặc dù trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải tập trung chuẩn bị thi đấu nhưng sự bực bội trong người cậu ta thực sự đã tràn ra ngoài.

Cho đến khi Tô Tự nhìn thấy Diệp Minh Hạo và Nhược Huy, sau đó nói với cậu ta rằng: "Không cần để ý, tập trung vào bản thân."

***

Bên kia, Diệp Minh Hạo và Nhược Huy thực ra không có ác ý, họ chỉ quan sát Tô Tự và Chu Vũ Ngang đang khởi động chuẩn bị thi đấu. Tuy nhiên, vì thực lực của hai người ở đó, cho dù chỉ là nhìn bình thường, cũng có thể mang lại cho đối thủ cảm giác hoàn toàn khác.

Sau khi Diệp Minh Hạo nhận ra rằng việc hai người tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác không tốt, họ đã quay người đến góc sân để khởi động. Nhưng khi khởi động được một nửa, Nhược Huy đột nhiên cười nói: " Diệp Tử, cậu nói đúng, Tô Tự này khá thú vị."

Diệp Minh Hạo nhớ lại ánh mắt của Tô Tự và họ vừa rồi, cũng cười: "Thật sự có hơi nôn nao."

Nóng lòng muốn thấy, đối thủ tiềm năng, thú vị này, có thể trưởng thành nhanh hơn một chút, rồi gặp lại cậu trên sân đấu.

***

Cùng với việc nhóm vận động viên đầu tiên khởi động xong, nhân viên tại chỗ cũng bắt đầu hướng dẫn nhóm vận động viên đầu tiên lên vạch xuất phát của đường chạy 100 mét.

Tại đây, nhân viên đã đặt 9 biển số theo thứ tự từ 1 đến 9. Giá đỡ xuất phát cũng đã được đặt trước vạch xuất phát. Sau khi nhóm vận động viên đầu tiên tiến lên theo thứ tự làn của mình, những vận động viên đến từ các đội tuyển tỉnh, trường thể thao này đã bắt đầu thành thạo điều chỉnh vị trí trước sau và góc độ của giá đỡ xuất phát mà mình cần.

Rất nhanh, sau khi những vận động viên này điều chỉnh góc giá đỡ xuất phát và thực hành xuất phát, trợ lý huấn luyện viên trọng tài tại chỗ cũng bắt đầu thổi còi nhắc nhở các vận động viên đang theo dõi trên sân giữ trật tự. Nội dung thi đấu đầu tiên của vòng loại chạy 100 mét nam sắp bắt đầu!

Trên khán đài của khán giả, sau khi tiếng còi nhắc nhở khán giả giữ trật tự vang lên, những học viên trại hè của đội thể thao tỉnh S vốn đang trò chuyện rôm rả trên khán đài trở nên căng thẳng vì bầu không khí thi đấu nghiêm túc này.

"Chết tiệt, căng thẳng quá, chuyện gì vậy? Cảm giác như cuộc thi ngày hôm đó của chúng ta hoàn toàn không thể so sánh được..."

"Suỵt!!! Im miệng!!"

Cùng với tiếng còi nhắc nhở tại chỗ, toàn bộ sân thi đấu của cơ sở điền kinh của đội thể thao tỉnh S đều trở nên yên tĩnh. Trong bầu không khí gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, trợ lý huấn luyện viên phụ trách trọng tài vòng loại chạy 100 mét nam bình tĩnh đưa ra lệnh "Vào vị trí." Tất cả các vận động viên nhanh chóng đi vòng ra phía trước giá đỡ xuất phát của mình, hai tay chống xuống đất, hai chân đạp lên bàn đạp trước sau của giá đỡ xuất phát.

Tiếp theo, sau khi xác nhận rằng các vận động viên đã chuẩn bị xong, lệnh "Chuẩn bị" tiếp tục vang lên. Ngay sau đó, trong vòng chưa đầy một hơi thở, tiếng súng lệnh trong tay trọng tài vang lên "Bùm" một tiếng.

Cuộc thi bắt đầu!

8 vận động viên thiếu niên trên đường đua gần như đồng thời bùng nổ đạp và xuất phát ngay khi tiếng súng lệnh vang lên. Phải nói rằng, đây không hổ danh là một sự kiện thể thao đại diện cho trình độ cao nhất trong nước ở cấp độ U16. Chỉ riêng giai đoạn xuất phát, hoàn toàn không thấy được những kỹ thuật thô sơ của các vận động viên trong giai đoạn thi kết thúc trại hè trước đó.

Không chỉ vậy, phản ứng xuất phát của các vận động viên đều rất nhanh chóng. Nếu nhìn vào màn hình giám sát của nhóm dữ liệu tại chỗ, có thể thấy 8 vận động viên của nhóm đầu tiên, phản ứng xuất phát về cơ bản đều ở mức 0,16, 0,17. Vận động viên có phản ứng xuất phát chậm nhất cũng ở mức 0,182 giây.

Đối với các vận động viên cấp độ U16, đây đã là dữ liệu phản ứng xuất phát khá xuất sắc.

Các huấn luyện viên dẫn đội của các đội tuyển tỉnh trên khán đài tại chỗ cũng lộ ra vẻ tương đối hài lòng khi nhìn thấy màn thể hiện của các vận động viên này trong giai đoạn xuất phát.

"Trình độ chung của các vận động viên tham gia lần này rất tốt."

"Hai năm gần đây đã xuất hiện không ít mầm non tốt."

Các huấn luyện viên vừa xem màn thể hiện của các vận động viên thiếu niên trên sân trong vòng loại, vừa đơn giản trao đổi thảo luận. Có người trao đổi về những lưu ý khi huấn luyện các vận động viên thiếu niên, cũng có người thảo luận về cách duy trì nhiệt huyết luyện tập chuyên môn của các vận động viên trẻ ở độ tuổi hiện tại.

Còn các vận động viên của nhóm đầu tiên đang thi đấu trên sân thi đấu vòng loại đương nhiên cũng biết rằng muốn lọt vào trận chung kết trong cuộc thi tại cơ sở lần này khó khăn như thế nào. Do đó, bất kể thực lực của bản thân ra sao, trong trận vòng loại này đều không hề lơ là chút nào. Bởi vì có thể chỉ cần lơ là một chút thôi, thành tích của họ sẽ chậm hơn đối thủ 0,1 giây.

Trên đường đua 100 mét, 0,1 giây chính là sự khác biệt giữa thắng và thua.

Đây là một sân thi đấu thực sự diễn giải thế nào là tranh từng giây từng phút!

Trên đường đua, ngay từ khi xuất phát, những thiếu niên trẻ tuổi này đã bắt đầu cạnh tranh hết sức với nhau, từ mỗi bước chạy cho đến bất kỳ sự truy đuổi nào không chịu thua kém.

Chạy nước rút, chạy nước rút!

Mặc dù chỉ ngồi trên khán đài, những học viên trại hè đó cũng bắt đầu bị bầu không khí thi đấu như vậy lây nhiễm, sau đó bắt đầu hô to trên khán đài để cổ vũ các vận động viên trên sân thi đấu.

Cho đến khi những vận động viên này thành công vượt qua vạch đích, tiếng cổ vũ tại chỗ mới dần dừng lại.

Các học viên trại hè trên khán đài cũng đến lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau.

"Thực sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"

"Chết tiệt chuyện gì vậy? Xem họ thi đấu cảm giác giống như xem cuộc thi kết thúc trại hè của chúng ta, cảm giác khác biệt quá lớn!"

"Đúng vậy, cmn, xem họ thi đấu, cảm giác như tôi lại có chút thích bộ môn điền kinh này rồi——thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Trại hè vất vả như vậy, luyện tập đến nỗi mặt tôi xanh lét, còn muốn nói sau này tuyệt đối không tham gia những hoạt động này của trường nữa..."

Trong lúc những học viên trên khán đài kích động thảo luận với nhau, các học viên vừa hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên trên sân thi đấu cũng cuối cùng đã đón nhận được thành tích cuối cùng của mình.

Trong đó, người giành được vị trí đầu tiên của nhóm này là Đường Hiển Văn đến từ đội thiếu niên của đội thể thao tỉnh F, thành tích 11 giây 27 (tốc độ gió 1,12m/giây) về cơ bản đã đảm bảo cho anh một suất vào chung kết. Anh cũng là một vận động viên đã nhiều lần giao đấu với Diệp Minh Hạo, Tưởng Nhược Huy trong một hoặc hai năm qua. Mặc dù chưa từng chiếm được lợi thế nào trước Diệp Minh Hạo và Tưởng Nhược Huy nhưng xét về năng lực bản thân, anh cũng là một trong những vận động viên trẻ nổi tiếng trong nước.

Người xếp thứ hai là một vận động viên trẻ đến từ tỉnh Z, thành tích 11 giây 49 cũng tuyệt đối không kém, vững vàng đứng ở ranh giới lọt vào vòng chung kết.

Còn về vận động viên xếp thứ ba, thứ tư, thành tích cũng không tệ, thành tích 11 giây 59 và 11 giây 65 nếu đặt vào những vận động viên trại hè của đội thể thao tỉnh S trước đây thì đã đủ để họ càn quét hai vị trí đầu rồi. Nhưng trong trận đấu hôm nay, họ chỉ giành được vị trí thứ ba và thứ tư của bảng.

Điều này cũng đủ để thấy được sự chênh lệch trình độ giữa cuộc thi tại cơ sở này và trại hè trước đó.

Các học viên trên khán đài sau khi nhìn thấy thành tích của tám vận động viên đứng đầu hiện tại được hiển thị trên màn hình điện tử tại chỗ thì đều kinh ngạc mở to mắt.

"Trời đất quỷ thần hột vịt lộn, thành tích của người thứ tám là 12 giây 34?!"

"..."

"Á đù, cuộc thi thử kết thúc trại hè hôm đó của chúng ta, mấy ní còn nhớ thành tích của Liêu Vĩ Vĩ là bao nhiêu không?"

"Áu." Học viên bị hỏi hơi sửng sốt, sau đó do dự nói: "Hình như là khoảng 12 giây 35?"

Nghe được câu trả lời này, học viên hỏi mặt xanh mét, nói: "Vậy nếu Liêu Vĩ Vĩ tham gia cuộc thi của nhóm này thì cậu ta thậm chí còn không giành được vị trí thứ tám của bảng?!"

Trên sân thi đấu, Liêu Vĩ Vĩ vừa vặn xếp ở nhóm thứ hai ra sân. Sau khi xem xong màn thể hiện và thành tích của các vận động viên nhóm đầu tiên, lúc này mặt hắn cũng đã xanh mét.

Vị trí thứ tám với thành tích 12 giây 34 ư? Như vậy thì còn cho người ta sống nữa không!

Mặc dù Liêu Vĩ Vĩ cũng biết thực lực của mình không thể so sánh với những vận động viên trẻ tuổi của các đội tuyển tỉnh, trường thể thao nhưng hắn cũng từng mơ mộng rằng mình có thể đạt được thành tích khoảng thứ ba trong vòng loại. Cho dù không thể vào chung kết nhưng ít nhất vị trí thứ ba này cũng không đến nỗi mất mặt.

Kết quả là thành tích của nhóm đầu tiên trong vòng loại đã trực tiếp dạy cho hắn làm người.

Tuy nhiên, khu vực mà các huấn luyện viên ngồi trên khán đài thì cuộc thảo luận của các huấn luyện viên lại không có vẻ gì là sôi nổi.

"Thành tích của các vận động viên ở nhóm đầu tiên vòng loại này vượt quá mức trung bình rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, thực lực chung của những đứa trẻ ở nhóm đầu tiên này khá mạnh."

Rốt cuộc thì những huấn luyện viên này thường xuyên giao lưu, các đội tuyển tỉnh có những vận động viên nào thì trong lòng mọi người cũng đều biết. Ví dụ như Đường Hiển Văn ở nhóm đầu tiên và Tiền Văn Bân ở vị trí thứ hai đều là những cái tên mà các huấn luyện viên này khá ấn tượng.

Quả nhiên, sau khi thành tích của nhóm thứ hai được công bố, thành tích của vận động viên đứng đầu nhóm thứ hai cũng chỉ là 11 giây 58, tạm thời xếp ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng tổng. Còn vận động viên đứng thứ hai của nhóm thứ hai, với thành tích 11 giây 76 thì về cơ bản đã tuyên bố không còn cơ hội vào chung kết vào chiều nay.

Tuy nhiên, mặc dù trình độ chung của các vận động viên ở nhóm thứ hai hơi kém nhưng Liêu Vĩ Vĩ cũng ở nhóm thứ hai này. Hắn cũng không đạt được thành tích tốt, thành tích 12 giây 46 khiến anh đứng cuối cùng trong nhóm này, bị loại khỏi cuộc thi trước một bước.

Còn trên khán đài, các học viên của trại hè sau khi nhìn thấy thành tích và thứ hạng của Liêu Vĩ Vĩ thì đều lộ ra vẻ "Quả nhiên là như vậy."

"Quả nhiên là vị trí thứ tám..."

"Thôi, trại hè của chúng ta và quân chính quy của người ta vẫn có sự khác biệt."

"Này nhưng các cậu nói xem, lát nữa Tô Tự và Chu Vũ Ngang có thể tốt hơn không?"

Sau khi nghe đến tên của Tô Tự và Chu Vũ Ngang, có người sáng mắt lên nhưng rất nhanh lại ủ rũ, nói: "Có lẽ sẽ tốt hơn một chút nhưng ước tính cũng chỉ tốt hơn một chút thôi, dù sao thì các bạn xem, ngày hôm đó trong cuộc thi thử nghiệm, Tô Tự đạt 11 giây 67, Chu Vũ Ngang đạt 11 giây 68, thành tích của hai người gần như nhau nhưng thành tích 11 giây 67 và 11 giây 68 trong vòng loại hôm nay..."

Người này chỉ vào màn hình điện tử lớn tại hiện trường, trên màn hình liên tục hiển thị bảng xếp hạng và thành tích của các vận động viên trong vòng loại lần này, nói: "Ngay cả khi Tô Tự và Chu Vũ Ngang thực sự chạy lại với thành tích 11 giây 67 và 11 giây 68 nhưng trong vòng loại hôm nay, vâng, theo thành tích xếp hạng hiện tại, đó là vị trí thứ sáu và thứ bảy - nhưng vấn đề là, bây giờ mới chỉ kết thúc cuộc thi của nhóm thứ hai!"

"Đúng vậy, cuộc thi của nhóm thứ hai kết thúc, thành tích 11 giây 67 và 11 giây 68 chỉ có thể xếp thứ sáu và thứ bảy, lát nữa không cần đợi đến khi tất cả các cuộc thi kết thúc, ước tính sau khi cuộc thi của nhóm thứ ba, thứ tư kết thúc, hai thành tích này sẽ không còn nằm trong tám vị trí đầu."

Những học viên trại hè này nhìn vào thành tích trên màn hình điện tử, một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch thực lực giữa họ và "Quân chính quy".

Ngay lúc này, trên sân thi đấu, các vận động viên của nhóm thứ ba đã vào sân.

Các học viên trại hè trên sân thi đấu vẫn phát ra một tràng náo động nhỏ -

"Này, Tô Tự! Tô Tự ra sân rồi!"

Dù sao thì trong thời gian trại hè, từ thành tích hơn 17 giây 50 trước khi khai mạc đến thành tích 11 giây 67 giành giải nhất trong cuộc thi thử nghiệm khi bế mạc, sự tiến bộ thần tốc vẫn khiến các học viên trại hè dành cho Tô Tự một sự ngưỡng mộ kỳ lạ.

"Dù thế nào đi nữa... Tô Tự cũng có thể đạt được một thành tích khá tốt chứ?"

"Đúng vậy! Ngay cả khi không thể vào chung kết thì ít nhất giành được một trong ba vị trí đầu cũng không thành vấn đề!"

Với sự xuất hiện của Tô Tự, những học viên trại hè trước đó nói rằng không tin tưởng Tô Tự và Chu Vũ Ngang một lần nữa lại đặt kỳ vọng vào Tô Tự.

Trong khi đó, trên sân thi đấu, ngay cả Chu Vũ Ngang cũng nhân lúc Tô Tự ra sân mà ôm chặt cậu, cười nói: "Đến lượt cậu ra sân rồi, trận này Tiểu Tự phải làm mẫu cho tôi trước đã!"

Tô Tự nhíu mày gạt tay Chu Vũ Ngang ra, sau đó gật đầu với Giang Nguyên rồi ra sân.

Còn ở phía sau cậu, Chương Bình của đội thể thao tỉnh J và Phương Lâm Sâm của đội thể thao tỉnh S cũng bước vào sân thi đấu vòng loại trong tiếng vẫy tay rạng rỡ của Chu Vũ Ngang. Tuy nhiên, không giống với Tô Tự tập trung ngay khi ra sân, trong đầu hai người họ vẫn không ngừng tua lại câu nói của Chu Vũ Ngang —— Thật sự rất hâm mộ, thực lực của các vận động viên dự bị trại hè thế nào, lát nữa các người sẽ được đích thân trải nghiệm!

Mãi đến khi ra sân điều chỉnh lại vạch xuất phát, Chương Bình mới miễn cưỡng điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Cậu ta biết trạng thái của mình lúc này có chút tệ, muốn đổi sang một nhóm thi đấu khác nhưng cậu ta biết mình không có tư cách lựa chọn như vậy.

Còn Phương Lâm Sâm, trong đầu cậu ta cũng không ngừng bị câu nói của Chu Vũ Ngang quấn lấy. Nhưng sau khi ra sân, cậu ta miễn cưỡng gạt những nội dung tệ hại đang lặp đi lặp lại trong đầu ra sau, cậu ta dùng thành tích của Liêu Vĩ Vĩ ở nhóm thứ hai vòng loại vừa rồi để an ủi bản thân.

Liêu Vĩ Vĩ đó trong cuộc thi bế mạc trước đó cũng đạt thành tích 12 giây 3 mấy nhưng trong vòng loại vừa rồi không phải cũng chỉ đạt 12 giây 46 sao?

Vận động viên là con người, không phải rô bốt, làm sao có thể đảm bảo thành tích của mình mãi không thay đổi được?

Biết đâu hôm nay Tô Tự lại có trạng thái rất tệ, không chỉ không chạy được 11 giây 67, mà thậm chí còn không chạy được 11 giây 77,87? Đây hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra!

Dù sao thì cậu cũng chỉ là một học viên mới được đào tạo chưa đầy hai tháng, trạng thái thành tích làm sao có thể ổn định như vậy?

Cuộc thi thử nghiệm bế mạc hôm đó biết đâu chỉ vì trên sân có Chu Vũ Ngang, một vận động viên có trình độ ngang ngửa và quen thuộc với Tô Tự nên mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ trạng thái của cậu, khiến cậu chạy được 11 giây 67——dù sao thì trong giai đoạn vòng loại hôm đó, Tô Tự thậm chí còn chưa phá được mốc 12 giây phải không?

Càng tự an ủi mình như vậy, Phương Lâm Sâm càng tin vào suy nghĩ này của mình. Vì vậy, khi bước đến đường chạy của mình, cậu ta đã hoàn toàn tin vào suy nghĩ này trong đầu.

—— Tô Tự có thể chạy được 11 giây 67, hoàn toàn là nhờ có sự giúp đỡ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Chu Vũ Ngang khi cùng thi đấu. Trong cuộc thi này, không có một ai cùng nhóm với Tô Tự là người quen của Tô Tự, trong tình huống như vậy, Tô Tự chắc chắn không thể duy trì được trạng thái tốt như trước, thậm chí có thể chạy kém hơn cả Liêu Vĩ Vĩ!

Mang theo suy nghĩ tự thôi miên ổn định như vậy, Phương Lâm Sâm miễn cưỡng bình tĩnh lại, đứng sau vạch xuất phát của mình. Nhưng mãi đến khi đứng sau vạch xuất phát, Phương Lâm Sâm mới phát hiện ra——thật khéo, trong cuộc thi này, Tô Tự ở đường chạy số năm, cậu ta ở đường chạy số bốn, Chương Bình ở đường chạy số sáu. Cậu ta và Chương Bình vừa vặn ở bên trái và bên phải Tô Tự. Không biết tại sao, sau khi đứng trên đường chạy cạnh Tô Tự, một cảm giác căng thẳng khó hiểu lại bao trùm lấy Phương Lâm Sâm.

So với Phương Lâm Sâm, Chương Bình lại không có nhiều suy nghĩ may mắn như vậy, thành tích 11 giây 67 là như thế nào? Đối với cậu ta mà nói, đó là một khái niệm rất đơn giản và rõ ràng. Tô Tự đã có thể chạy được thành tích 11 giây 67, vậy thì thành tích này chắc chắn không phải chỉ là may mắn.

Trên sân thi đấu, lúc này ở cùng nhóm với Tô Tự ở đường chạy số ba là một vận động viên đến từ đội thể thao tỉnh F, mặc dù thực lực của vận động viên này không bằng đồng đội Đường Hiển Văn nhưng cũng từng chạy được dưới 11 giây 50, mặc dù thực lực của anh ta không ổn định nhưng cũng không thể coi là kém——hay nói cách khác, Lê Ân Tu đến từ đội thể thao tỉnh F này xét về thực lực tổng thể, có thể coi là vận động viên hàng đầu của nhóm thứ ba vòng loại.

Trong các cuộc thi trước đây, Lê Ân Tu cũng từng đấu với Phương Lâm Sâm và Chương Bình vài lần, đặc biệt là giữa anh ta và Chương Bình thường xuyên thắng thua lẫn nhau nhưng trước trận đấu hôm nay, Lê Ân Tu lại phát hiện ra Chương Bình hoàn toàn không có ý định chào hỏi anh ta.

Anh ta có hơi tò mò nhìn về hướng Chương Bình đang đứng nhưng cuối cùng vẫn tập trung trở lại đường chạy trước mặt mình.

Ở đường chạy số năm, Tô Tự bị Phương Lâm Sâm và Chương Bình "bao vây" nhưng lại không có những suy nghĩ phức tạp như những đối thủ xung quanh.

Đối với cậu, từ khi cuộc thi bắt đầu, đối thủ của cậu không phải là những vận động viên cùng nhóm với cậu, mà là những cái tên và thành tích đã có trên màn hình lớn tại hiện trường, nằm ở những vị trí hàng đầu.

Cậu muốn thắng, không chỉ muốn thắng những đối thủ cùng nhóm với mình, mà còn muốn thắng những đối thủ trên bảng xếp hạng. Mặc dù trong lòng cậu cũng biết, với năng lực hiện tại của mình, việc muốn so sánh với những vận động viên đứng đầu vòng loại này có vẻ hơi không biết lượng sức mình.

Nhưng thì sao chứ?

Sau khi liếc nhìn lại dữ liệu trên màn hình điện tử bên cạnh, Tô Tự mới tập trung trở lại đường chạy trước mặt mình. Cho dù thực sự không biết lượng sức mình, cậu vẫn muốn thử sức.

Cuộc đời này, dường như chỉ cần đứng trên đường chạy này, trái tim và cơ thể cậu đã không kìm được khao khát vượt lên phía trước từ tận đáy lòng.

Điều này giống như muốn bù đắp lại tất cả những gì mình đã từng từ bỏ, thứ ham muốn thắng thua từng bị cậu kìm nén sâu trong đáy lòng vì đã bỏ lỡ cơ hội trong quá khứ xa xôi, giờ đây bùng nổ mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần.

***

Dưới sân thi đấu, Chu Vũ Ngang đang chờ đợi nhóm tiếp theo ra sân. Nhìn Tô Tự trên sân đã dồn toàn bộ sự chú ý vào việc chuẩn bị thi đấu, vẻ mặt cậu ta cũng không còn vẻ tươi cười hay đùa giỡn như thường ngày, khuôn mặt trở nên nghiêm túc và tràn đầy khí thế chiến đấu.

Cậu ta biết, có người đoán rằng trong cuộc thi kiểm tra kết thúc trại hè trước, Tô Tự chịu ảnh hưởng của cậu ta nên mới có thể chạy được thành tích tốt. Tuy nhiên, cậu ta biết rõ hơn rằng, sự thật đương nhiên không phải như vậy.

Trên thực tế, người thực sự chịu ảnh hưởng của đối phương, không phải Tô Tự, mà chính là cậu ta.

Ví dụ như bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Tô Tự tập trung vào cuộc thi trên sân, cậu ta đã không tự chủ được mà cảm thấy tim đập thình thịch. Thứ ham muốn chiến đấu dâng lên từ trong lòng đủ để khiến cậu ta trong vòng loại tiếp theo một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản thân chạy đạt thành tích tốt hơn.

Còn trước đó——

"Cố lên nào Tô Tự, hãy để mọi người xem tiểu tổ tông duy nhất của phòng 303 bùng nổ một lần nữa!"

***

Khi tất cả mọi người trên sân thi đấu đã sẵn sàng, huấn luyện viên phụ trách trọng tài tại hiện trường cũng ra lệnh "Vào vị trí." Vòng thi này không cần trọng tài tại hiện trường thổi còi, các học viên trại hè trên sân đã im lặng.

Trong khoảnh khắc này, bầu không khí căng thẳng không tự chủ được mà lan tỏa khắp sân thi đấu. Trên khán đài, bao gồm cả vị trí của các huấn luyện viên, sự chú ý của tất cả mọi người đều đã đổ dồn vào sân thi đấu trước mắt.

Tất cả các vận động viên cùng đường chạy với Tô Tự đều cảm nhận được sự căng thẳng đó trong khoảnh khắc này. Đặc biệt là Phương Lâm Sâm ở bên trái Tô Tự, ban đầu cậu ta rõ ràng đã tự tẩy não thành công. Nhưng khi lệnh vào vị trí vang lên, cậu ta không tự chủ được mà căng thẳng.

Không thể thua - ít nhất là không thể thua Tô Tự này!

Chính là mang theo suy nghĩ như vậy, tinh thần của Phương Lâm Sâm căng thẳng quá mức. Trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là "Phải xuất phát nhanh, nhất định phải nhanh"!

Vì vậy, khi trọng tài tại hiện trường ra lệnh "Chuẩn bị", tinh thần của cậu ta đột nhiên căng thẳng đến đỉnh điểm. Ngay sau đó, bên tai cậu ta như vang lên tiếng súng lệnh xuất phát "Bùm", cậu ta lập tức phản ứng!

Xuất phát!

Sau khi cậu ta xuất phát, các đối thủ cùng nhóm với cậu ta cũng lần lượt xuất phát. Tuy nhiên, tốc độ phản ứng xuất phát dường như không nhanh bằng cậu ta. Chưa kịp để niềm vui dẫn đầu xuất phát dâng lên trong lòng Phương Lâm Sâm, trọng tài tại hiện trường đã thổi còi.

"Đường chạy số bốn - phạm lỗi xuất phát!"

Chỉ trong nháy mắt, niềm vui chưa kịp dâng lên đã lập tức biến thành một chậu nước lạnh tạt vào đầu.

Phạm lỗi xuất phát?!

Sao cậu ta lại phạm lỗi xuất phát được?!

Rõ ràng cậu ta đã nghe thấy tiếng súng lệnh mà!

Mang theo suy nghĩ như vậy, Phương Lâm Sâm vội vàng quay đầu nhìn về phía tổ trọng tài, muốn xác nhận xem có đúng là mình phạm lỗi không? Nhưng nhận được câu trả lời chắc nịch của tổ trọng tài - trong khoảnh khắc này, cậu ta chỉ cảm thấy cơ thể mình cũng hoàn toàn cứng đờ, như thể không thể cử động được nữa.

***

Có người phạm lỗi xuất phát, vòng xuất phát này hủy bỏ, thi lại!

Khi tiếng còi của trọng tài tại hiện trường vang lên, các học viên trại hè trên khán đài ồ lên, ngay cả những vận động viên trẻ đang chờ thi đấu cũng có chút ngạc nhiên.

"Phương Lâm Sâm xuất phát trước?"

"Sao cậu ta lại căng thẳng như vậy? Quá đáng rồi?"

"Ôi, vậy là thành tích của nhóm này hỏng rồi!"

Tại sao lại nói thành tích của nhóm này hỏng rồi? Bởi vì các vận động viên thường có trạng thái tinh thần tập trung nhất khi tiếng súng lệnh đầu tiên vang lên. Một khi có vận động viên xuất phát trước ở tiếng súng đầu tiên, thường sẽ khiến những vận động viên khác vốn không xuất phát trước cũng bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ xuất phát trước, điều này sẽ khiến những vận động viên vốn có tốc độ phản ứng nghe súng nhanh hơn có tâm lý tương đối thận trọng trong cuộc thi ở tiếng súng thứ hai tiếp theo. Do đó, khi các vận động viên xuất phát ở tiếng súng thứ hai, tốc độ phản ứng xuất phát thường không bằng tiếng súng đầu tiên.

Ngay lúc này, trên màn hình điện tử tại hiện trường, tổ dữ liệu đưa ra tốc độ phản ứng nghe súng của các vận động viên ở vòng loại thứ ba. Trong đó, sau tên Phương Lâm Sâm ở đường chạy số bốn là tốc độ -0,132 giây, tức là cậu ta đã xuất phát trước 0,132 giây so với thời điểm súng lệnh vang lên, đây là hành vi phạm lỗi xuất phát trước rất chuẩn nhưng vì cuộc thi cơ sở U16 này không áp dụng lệnh cấm xuất phát trước 0 giây nên Phương Lâm Sâm không bị phạt, được cùng mọi người xuất phát lại ở vòng thứ hai.

Nhưng lúc này, Phương Lâm Sâm đã hoàn toàn mất trạng thái vì lỗi xuất phát trước của mình, sắc mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó, trên khu vực ghế huấn luyện viên của khán đài, có huấn luyện viên nhìn vào dữ liệu phản ứng xuất phát của Tô Tự ở đường chạy số năm, cảm thán một câu.

"Thật đáng tiếc."

Trên màn hình điện tử, thời gian phản ứng xuất phát của Tô Tự ở đường chạy số năm là 0,139 giây, đây cũng là tốc độ phản ứng xuất phát rất xuất sắc, bỏ xa các vận động viên khác.

Nhưng đáng tiếc là vòng xuất phát này đã bị hủy bỏ.

Còn vòng xuất phát thứ hai sắp bắt đầu...

Các huấn luyện viên có mặt đều lắc đầu - Tô Tự này, muốn đạt được tốc độ xuất phát như vậy một lần nữa, khó lắm!