Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân

Chương 3

Chạy xong 3 vòng khởi động, Tô Tự vẫn không hiểu mình đang nghĩ đến việc không được thua ai.

Có lẽ là chính mình trong quá khứ, có lẽ là chính mình từng hối hận, cũng có lẽ là Bùi Định Sơn trong tưởng tượng của cậu, người luôn lướt mắt qua cậu.

Tô Tự đã được sống lại, cậu đã rất lâu rồi không trải qua trạng thái cơ thể yếu ớt như vậy, từ 100 mét đầu tiên bắt đầu, cậu đã cảm thấy cơ thể mình dần nặng nề, về sau, mỗi bước chạy hơi thở đều như cái quạt gió cũ nát, tiếng thở hổn hển nặng nề khiến l*иg ngực, khí quản của cậu như bị lửa thiêu.

Đối với những học sinh khác tham gia trại hè, chạy chậm khởi động ba vòng tuy không dễ dàng nhưng cũng không đến mức như vậy nhưng đối với Tô Tự hiện tại, mức độ hoạt động này đã có thể coi là "cực mạnh".

Khi cuối cùng cậu cũng chạy xong ba vòng này, hai tay đã chống lên đầu gối, không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì.

Giang Nguyên bị dáng vẻ này của cậu làm cho sợ hãi, một tay đỡ cậu, một tay cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Tiểu Tự? Tiểu Tự cậu không sao chứ?"

Chu Vũ Ngang cũng rất sợ nhưng không dám lại gần, vì vậy chỉ đi vòng quanh cậu.

"Chết tiệt, Nguyên Tử, ông trời con của chúng ta vẫn ổn chứ?"

Giang Nguyên lo lắng sốt ruột, không nhịn được lẩm bẩm: "Đã bảo hôm qua nên về thẳng, tổ tông ơi, sức khoẻ cậu làm sao chịu được cường độ của trại hè này, nếu chú Tô và dì Lâm nhìn thấy cậu như vậy chắc sẽ đau lòng chết mất, ba mẹ tôi cũng sẽ đánh vỡ đầu chó của tôi..."

Tô Tự chống hai tay lên đầu gối, vì quá mệt, vừa dừng lại, ngoài tiếng thở hổn hển như kéo quạt gió và tiếng tim đập thình thịch sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cả đầu cậu đều ù ù không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Cuối cùng cũng thở được một hơi, cuối cùng cũng có thể nghe thấy một chút động tĩnh khác, cậu nghe thấy Giang Nguyên lo lắng lẩm bẩm bên tai mình không ngừng.

Tô Tự: ...

Tô Tự giơ tay lên, dùng tay che miệng Giang Nguyên.

"Đừng nói nữa, đau đầu."

Giang Nguyên bị Tô Tự bịt miệng, ngoan ngoãn ngậm mồm, đang định dìu ông trời con nhà mình ra ngoài nghỉ ngơi một lát, kết quả còn chưa đi ra ngoài thì thấy huấn luyện viên vừa nãy đang dạy dỗ một người đến muộn xuất hiện ở đây.

Theo bước chân của Bùi Định Sơn đến gần, Tô Tự vốn được Giang Nguyên dìu, cố sức buông tay Giang Nguyên tự đứng dậy, mặc dù có thể nhìn ra trạng thái không tốt nhưng tốt hơn nhiều so với dáng vẻ sắp ngất xỉu khi vừa chạy xong trước đó.

Bùi Định Sơn gật đầu với hai người, lại chú ý đến Tô Tự, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: "Nền tảng thể lực rất kém, trước đây ít luyện tập lắm à?"

Giang Nguyên ở bên cạnh theo bản năng trả lời thay Tô Tự: "Tiểu Tự từ nhỏ sức khỏe không tốt lắm..."

Bùi Định Sơn không nói gì, chỉ nhìn Tô Tự: "Có thể kiên trì không?"

Dưới ánh mắt của Bùi Định Sơn, Tô Tự vô thức thẳng lưng, giống như một con thú nhỏ mới sinh dùng bản năng chống lại kẻ địch mạnh mẽ trong tiềm thức của mình.

Đối mặt với câu hỏi của Bùi Định Sơn, Tô Tự thở hổn hển hai hơi, nuốt xuống cảm giác khó chịu như sắt gỉ trong cổ họng, nhìn thẳng vào anh ta nói: "Tôi có thể."

Lúc này, ánh sáng ban mai vừa ló dạng, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Tô Tự, làn da trắng nõn từ nhỏ do ở nhà dưỡng bệnh dưới ánh nắng mặt trời trở nên trắng sáng, hơi nước lấm tấm trên trán càng làm tôn lên làn da của cậu, thêm vào đó Tô Tự vốn đã đẹp trai, lúc này nhìn qua giống như một con búp bê sứ trắng ngần bướng bỉnh, rõ ràng rất yếu đuối nhưng không chịu cúi đầu nhận thua.

Bùi Định Sơn nhìn cậu thêm một cái, gật đầu: "Được, tính kiên trì không tệ nhưng trạng thái cơ thể của cậu phải điều chỉnh từ từ, buổi tập sau cậu sẽ tập ít hơn hai hiệp so với những người khác."

Nghe đến đây, Tô Tự mím môi muốn nói "Tôi có thể" nhưng Giang Nguyên phát hiện động tác của cậu liền ngăn lại.

Giang Nguyên mở lời cảm ơn trước: "Cảm ơn huấn luyện viên đã quan tâm!"

Bùi Định Sơn gật đầu, đi tiếp tục "quan tâm" những học sinh đến muộn đang đứng trong vòng số.

Mãi đến khi Bùi Định Sơn đi rồi, Giang Nguyên mới lại bắt đầu dỗ dành ông trời con nhà mình: "Ôi tổ tông ơi, huấn luyện viên đội tuyển tỉnh này không dễ nói chuyện đâu, vất vả lắm anh ta mới chịu nương tay, cậu đừng có cãi anh ta!"

"Đúng vậy, Tiểu Tự, cậu đừng cãi anh ta."

Lúc này, Chu Vũ Ngang cũng đến bên cạnh Tô Tự, nói cho cậu thông tin mà cậu ta biết: "Có lẽ cậu không biết Bùi Định Sơn này, trước đây khi tôi hỏi thăm về trại hè, tôi đã cố tình tìm hiểu về anh ta. Bùi Định Sơn, xuất thân từ gia đình thể thao, trong nhà họ Bùi có ba người là huấn luyện viên trưởng các môn khác nhau của đội tuyển quốc gia, ban đầu Bùi Định Sơn từ nhỏ đã có năng khiếu thể thao tuyệt vời, được bồi dưỡng theo chuyên ngành chạy nước rút nhưng sau đó gặp phải một tai nạn, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường nhưng không thể theo đuổi chuyên ngành chạy nước rút được nữa - sau đó chính anh ta đã kiên trì chuyển sang hướng đào tạo giảng dạy chạy nước rút."

"Cả đại học và sau đại học đều học chuyên khoa huấn luyện thể thao, chuyên về chạy nước rút, trong thời gian học sau đại học, anh ta đã đến Học viện Brad ở Hoa Kỳ để học kiến

thức giảng dạy về chạy nước rút với chính Brad Bromell, đã lấy được chứng chỉ đánh giá của Học viện Brad - đây là một trong ba chứng chỉ đánh giá có hàm lượng vàng cao nhất trong ngành được các quốc gia trên thế giới công nhận."

"Hiện tại, ngay cả đội huấn luyện chạy nước rút của đội tuyển quốc gia cũng không có nhiều người đạt được một trong ba chứng chỉ đánh giá."

"Ban đầu, sau khi Bùi Định Sơn trở về, anh ta sẽ được đội tuyển quốc gia trực tiếp tiếp nhận nhưng chính anh ta muốn quan sát và học hỏi thêm hai năm ở các đội cơ sở nên đội tuyển tỉnh S mới có thể nhặt được của hời."

"Giai đoạn hiện tại, đội tuyển tỉnh tình cờ muốn phát triển nhảy xa chạy nước rút, mặc dù Bùi Định Sơn chỉ mang danh nghĩa là trợ lý huấn luyện viên nhưng đó là vì trong nước có yêu cầu về thời gian huấn luyện đối với việc định cấp huấn luyện viên, dù sao thì về huấn luyện chạy nước rút, hiện tại ở đội tuyển tỉnh S của chúng ta, anh ta nói một không ai dám nói hai, các huấn luyện viên kỳ cựu trong đội vẫn đang học hỏi những lý thuyết quốc tế tiên tiến nhất từ

anh ta."

Trước đây, Chu Vũ Ngang luôn có vẻ ngoài hoạt bát của một thiếu niên nhưng khi nói về Bùi Định Sơn và một loạt các danh hiệu của anh, cậu ta lại tỏ ra đặc biệt nghiêm túc.

Lúc này, tâm trí của Giang Nguyên đều đặt vào tình trạng cơ thể của Tô Tự nên không để ý nhưng Tô Tự lại nhận ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Ngang: "Cậu muốn bái anh ta làm sư phụ?"

Chu Vũ Ngang dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy! Tôi đến tham gia trại hè chính là muốn xem mình có cơ hội này không, tôi thích chạy nước rút, muốn theo chuyên nghiệp, huấn luyện viên Bùi chính là huấn luyện viên tốt nhất mà tôi có thể tiếp xúc."

Nghe vậy, Tô Tự nhìn Chu Vũ Ngang một cái, sau đó quay mặt đi, buông một câu nhẹ nhàng: "Cậu có thể."

Chu Vũ Ngang nghe thấy ba chữ Tô Tự nói ra, cười khúc khích, bỏ đi vẻ nghiêm túc trước đó, lại đến gần Tô Tự quan tâm hỏi: "Không nói nữa, ôi, ông trời con, cậu không sao chứ? Vừa rồi cậu làm tôi và Nguyên Tử sợ chết khϊếp."

Tô Tự không muốn để ý đến cậu ta, quay đầu đi nhưng Chu Vũ Ngang khá gan dạ, giơ tay xoa đầu Tô Tự.

"Nguyên Tử nói đúng, Tiểu Tự cậu ngượng ngùng thật đáng yêu."

Tô Tự bị cậu ta xoa đến ngây người tại chỗ, giơ tay muốn gạt móng vuốt của Chu Vũ Ngang ra, Giang Nguyên đã nhanh tay gạt móng vuốt của Chu Vũ Ngang đi trước.

Cuối cùng, Tô Tự một mình tức giận trở về đội.

Khi Giang Nguyên kéo Chu Vũ Ngang đến trước mặt cậu để xin lỗi, Tô Tự vẫn mặt lạnh không muốn để ý đến hai người họ - ồ, xin lỗi cái gì chứ, chúng ta không quen.

Giang Nguyên đành khổ sở kéo Chu Vũ Ngang xếp hàng sau Tô Tự, định đợi đến tối sau khi huấn luyện xong sẽ xem cách nào dỗ dành ông trời con nhà mình.

May mắn thay, sau một hồi náo loạn như vậy, trạng thái của Tô Tự trông khá hơn nhiều, vẻ mặt sắp tắt thở trước đó đã biến mất, sau ba vòng khởi động, bây giờ làn da của cậu hơi ửng hồng, trông khí sắc tốt hơn nhiều so với trước.

Thấy tình hình này, Giang Nguyên mới lần đầu tiên cảm thấy, quyết định đưa Tô Tự đến trại hè của chú Tô và dì Lâm là một quyết định đúng đắn.

Sau khi hơn một trăm học sinh hoàn thành bài chạy khởi động theo từng đợt, giai đoạn thứ hai của tập luyện buổi sáng mới bắt đầu.

Lúc này vẫn chưa phải là khóa huấn luyện chính thức, tập luyện buổi sáng chủ yếu cho bọn họ chạy chậm để hoạt động khớp, sẽ bổ sung thêm một số bài tập cơ bản như nâng cao chân đơn, nâng chân đổi bước, chạy bộ tại chỗ.

Hầu hết các học sinh trung học cơ sở tham gia trại hè đều chưa từng tham gia huấn luyện chính thức, chạy ba vòng quanh sân vận động từ sáng sớm đã mệt rồi, khi thực hiện những động tác trông có vẻ không cần kỹ thuật này, bọn họ đều có phần qua loa.

Đứng ở hàng đầu tiên, Bùi Định Sơn nhìn những động tác kỳ quái đủ kiểu của các học sinh trung học cơ sở đang tập luyện rải rác, sắc mặt không hề thay đổi, khiến người ta không hiểu anh thực sự không bịq ảnh hưởng hay thực sự không tức giận.

Trên toàn bộ sân vận động, có thể nói chỉ có một phần mười số học sinh đang nghiêm túc thực hiện các động tác huấn luyện dưới ánh nắng ban mai.

Trong số đó có Tô Tự.

Cậu có thể lực yếu, Bùi Định Sơn vừa dặn cậu tập ít hơn hai hiệp nhưng cậu không lấy lý do thể lực yếu để lười biếng, tất cả mọi người đều thấy những bài tập cơ bản này đối với cậu là một gánh nặng không nhỏ nhưng cậu vẫn nghiêm túc hoàn thành khối lượng bài tập của mình theo nhịp độ và phân tích động tác mà Bùi Định Sơn vừa giảng.

Cậu không tập nhanh, hơn nữa tập chuẩn cũng không dễ, vì vậy có người đã hoàn thành toàn bộ các hiệp chuẩn, còn Tô Tự mới chỉ tập được một nửa.

Ngoài Tô Tự, Giang Nguyên và Chu Vũ Ngang là những học sinh có nhịp độ tập luyện chuẩn nhất trong số tất cả các học sinh của trại hè, thể lực và tính cách của hai người đều tốt, Giang Nguyên là người có tính cách bà mẹ già được Tô Tự rèn luyện từ nhỏ, kiên nhẫn và tỉ mỉ, còn Chu Vũ Ngang thì mang tâm trạng "nghe lời thần tượng", cộng thêm bản thân cậu ta yêu thích bộ môn chạy nước rút nên trong quá trình huấn luyện cũng rất tập trung và nghiêm túc.

Bên cạnh sân tập, Bùi Định Sơn đứng từ đầu đến cuối, ngoài lúc hướng dẫn huấn luyện thì hầu như không nói gì, ngay cả khi có học sinh ngang nhiên lười biếng ngay trước mặt anh, anh cũng không lên tiếng.

Mãi đến khi tất cả mọi người đều hoàn thành số hiệp quy định của mình, Bùi Định Sơn mới bắt đầu gọi tên từng người một.

"Trương Ngọc Hằng, nâng cao chân đơn 3 hiệp, nâng chân đổi bước 4 hiệp, chạy bộ tại chỗ 3 hiệp, Bì Thu Tuấn, nâng cao chân đơn 2 hiệp, nâng chân đổi bước 4 hiệp, chạy bộ tại chỗ 3 hiệp..."

Giọng điệu của Bùi Định Sơn rất bình thản nhưng nội dung anh đọc ra từ sổ huấn luyện trên tay khiến những học sinh bị gọi tên ngạc nhiên đứng tại chỗ.

Những học sinh này không chỉ kinh ngạc vì mình lười biếng mà bị gọi tên, mà còn kinh ngạc hơn vì Bùi Định Sơn không chỉ nhớ tên họ, mà còn ghi chép chính xác nội dung lười biếng của họ ở các hạng mục huấn luyện khác nhau?!

Tất cả học sinh có mặt, bất kể có bị gọi tên hay không, trong lòng đều vang lên một câu nói giống nhau - đây có phải là điều mà con người có thể làm được không?

Bùi Định Sơn không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của học sinh, sau khi đọc xong nội dung ghi chép trong sổ huấn luyện trên tay, anh đặt sổ huấn luyện xuống, bình tĩnh nói: "Ngoài những người đã nêu tên, những người còn lại trở về ký túc xá tắm rửa, 7 giờ rưỡi ăn tối ở căng tin, 8 giờ rưỡi chính thức học."

"Những người đã nêu tên, tập bổ sung, giải tán."

Giọng nói vừa dứt, tất cả những người không bị gọi tên trước tiên là nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bắt đầu quan sát trái phải, lúc này mới phát hiện ra những người lười biếng quá mức trong buổi tập vừa rồi đều bị Bùi Định Sơn gọi tên.

"Chết tiệt... Đây mới chỉ là ngày đầu tiên huấn luyện thôi mà, anh ta đã đối chiếu tên và ngoại hình của tất cả chúng ta rồi sao?!"

"Địa ngục trống rỗng, ma vương ở nhân gian!"

Thực ra khối lượng huấn luyện của tập luyện buổi sáng đối với những học sinh mười bốn mười lăm tuổi tràn đầy năng lượng này không quá vất vả, ngay cả khi tập bổ sung cũng không có gì to tát nhưng so với việc tập bổ sung, trí nhớ mà Bùi Định Sơn thể hiện mới chính là một sự giáo dục răn đe đối với những học sinh này, điều này trực tiếp tạo nên tình trạng không có học sinh nào dám lười biếng trong suốt thời gian trại hè tiếp theo.

"Quả nhiên là Bùi soái, lợi hại thật."

Trên đường trở về ký túc xá, Chu Vũ Ngang không khỏi cảm thán.

cảm thán xong về Bùi Định Sơn, Chu Vũ Ngang đột nhiên chuyển chủ đề sang Tô Tự: "Ê, Tiểu Tự, trước đây cậu thực sự chưa từng tham gia huấn luyện điền kinh đúng không?"

Câu hỏi này giống như Chu Vũ Ngang tự hỏi tự trả lời, sau khi lẩm bẩm xong, cậu ta lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vừa gãi đầu vừa cười toe toét với Tô Tự: "Ấy, tôi ngốc quá, với thể chất của Tiểu Tự cậu thì chắc chắn không có cơ hội huấn luyện rồi."

Nói rồi, Chu Vũ Ngang lại tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, động tác tập luyện của Tiểu Tự rất chuẩn, hơn nữa khi thực hiện những động tác đó, độ đàn hồi của cơ thể rất tốt, nếu cậu có thể tham gia huấn luyện chạy nước rút thì thành tích sẽ rất tốt."

Tô Tự nghe Chu Vũ Ngang nói vậy thì im lặng không đáp, ngược lại Giang Nguyên ở bên cạnh đắc ý nói: "Ngang Tử cậu đừng thấy Tiểu Tự yếu đuối nhưng từ nhỏ cậu ấy đã rất bướng bỉnh, chỉ cần là nhiệm vụ giao cho cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ hoàn thành không sai một ly."

"Nhưng cậu ấy quá bướng, chỉ cần là việc giao cho cậu ấy, dù có thức trắng đêm thì cậu ấy cũng phải làm cho xong, cứ như vậy mà ngã bệnh nhiều lần, từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy vốn đã kém, sau này chú Tô và dì Lâm của tôi căn bản không dám để cậu ấy làm việc quá sức, ba mẹ tôi cũng ngày nào cũng dặn dò tôi, bảo tôi phải để mắt đến Tiểu Tự không được để cậu ấy mệt mỏi..."

Chu Vũ Ngang nghe Giang Nguyên lải nhải, bỗng hiểu ra: "Thảo nào hôm qua toàn là cậu dọn dẹp ký túc xá."

"Đúng vậy, hôm qua Tiểu Tự vừa xuống xe đến đội tuyển tỉnh thì sắc mặt đã không tốt, tôi bảo cậu ấy báo với giáo viên của trường chúng ta, đừng tham gia trại hè nữa nhưng cậu ấy không chịu."

"Hôm qua lúc cậu mới vào cửa, sắc mặt cậu ấy còn rất kém."

Chu Vũ Ngang cười hiểu ra: "Này, hôm qua tôi còn tưởng ông trời con của chúng ta ghét tôi chứ."

Tô Tự nghe hai anh chàng cao lớn nói chuyện rôm rả, sự mệt mỏi vì dậy sớm và tập luyện buổi sáng khiến cậu khó chịu, nghe Chu Vũ Ngang tự giải thích, cậu bực bội nói: "Là ghét cậu."

Nghe Tô Tự nói vậy, Chu Vũ Ngang không hề tức giận, còn gật đầu phụ họa: "Được, được, được."

Vừa đáp lời Tô Tự, cậu ta vừa tiếc nuối nói với Giang Nguyên: "Thật đáng tiếc, tôi thấy ông trời con của chúng ta có năng khiếu khá tốt, học kỹ thuật cũng rất nhanh, chỉ có điều sức khỏe quá yếu."

Tô Tự đi giữa hai người nhưng im lặng không đáp lại những lời này của Chu Vũ Ngang.

Nếu thật sự phải nói, cậu chưa bao giờ cho rằng năng khiếu của mình tốt đến mức nào - có lẽ so với người thường thì sau này cậu có năng khiếu khá tốt nhưng lúc cậu hối hận về lựa chọn của mình, cũng có người dội cho cậu một gáo nước lạnh dập tắt sự hối tiếc của cậu .

—— Tô Tự đúng không? Năng khiếu của cậu cũng khá tốt nhưng không thể so sánh với những thiên tài thực sự.

——Năm đó tôi cũng là người đứng đầu cuộc thi của tỉnh nhưng sau này so với những quái vật trong đội tuyển trẻ quốc gia, tôi thậm chí còn không bằng người xếp cuối trong đội tuyển trẻ.

——Những quái vật đó, thực sự mạnh đến mức không phải người.

Chính những lời đánh giá như vậy đã khiến cậu thu hồi lại những kỳ vọng quá mức của mình về năng khiếu bản thân.

Năng khiếu tốt ư?

Trong số họ, người thực sự có năng khiếu tốt, có lẽ chỉ có Chu Vũ Ngang.

***

Cùng lúc đó, Bùi Định Sơn đã xử lý xong những tuyển thủ lười biếng đang đứng ngoài sân tập.

Một trợ lý huấn luyện viên khác của đội tuyển tỉnh đến gần Bùi Định Sơn, hỏi anh: "Anh Bùi, anh có phát hiện ra mầm non nào tốt không?"

Trong lúc nói chuyện, anh ta thấy Bùi Định Sơn chỉ vào hai cái tên trên sổ huấn luyện - Tô Tự, Chu Vũ Ngang.

Trong đó, tên của Tô Tự được Bùi Định Sơn khoanh tròn rất đậm.