Khu vực bình luận cơ bản đều là nhiều fan ACES:
【Siêu thị tiểu vương tử đừng tới gần thiếu gia của công ty niêm yết】
【Tố chất con người phải được nuôi dạy từ thời thơ ấu, một số người lớn lên trong cửa hàng tạp hóa đương nhiên là chẳng ra gì. Mặt cười.jpg】
【Đáng thương cho Lê Hân là người có giáo dục, không thèm chấp người khác, nếu không chuyện hôm nay chưa xong đâu】
【Hu hu hu hu tôi càng thích Lê Hân hơn, rất có giáo dưỡng a】
……
Sau khi chỉnh trang xong, thợ trang điểm dường như cũng nhìn thấy nội dung trên điện thoại cậu, động tác cũng dừng lại.
Không có gì ngạc nhiên khi một chương trình nổi tiếng bị rò rỉ ảnh trong lúc ghi hình.
Niên Dương cảm nhận được thợ trang điểm dừng động tác sau khi nhìn thấy hot search trên màn hình điện thoại, vẻ mặt cậu không lộ ra biểu tình cất điện thoại đi, gật đầu cảm ơn thợ trang điểm.
Cậu thở ra một hơi rồi nhìn xung quanh, Giang Dữ Hoài vẫn còn đang cúi đầu ký tên lên tập ảnh mà Đường Giai đưa. Nghe nói cháu gái của Đường Giai là fan của Giang Dữ Hoài, sau khi biết dì mình sẽ ghi hình chương trình với Giang Dữ Hoài liền nhét một tập ảnh dày và một bức thư nhỏ để nhờ dì xin chữ ký.
Niên Dương liếc nhìn Giang Dữ Hoài, đột nhiên đυ.ng phải Thành Lê Hân cách đó không xa.
Thành Lê Hân cầm điện thoại trong tay, có lẽ là đã nhìn thấy hot search, sau khi bắt gặp ánh mắt của Niên Dương liền quay đầu rời đi.
Niên Dương mím môi, đột nhiên có người chạm vào vai cậu.
Chử Hằng Vũ không biết từ lúc nào đã tới đây, ngáp một cái, nhìn về phương xa: “Đừng để những thứ đó làm ảnh hưởng tâm trạng của em.”
Niên Dương cười một tiếng nói: “Ảnh hưởng cái rắm.”
……
Địa điểm ghi hình cuối cùng là công viên thành phố.
Công viên hiện đang có rất nhiều người đến tập thể dục và nhảy quảng trường, trong số đó có ba người mang manh mối quan trọng trên người. Các vị khách mời phải cố gắng tìm ra những người qua đường bí ẩn do chương trình sắp xếp để lấy được manh mối quan trọng.
Trời đã dần tối, trong công viên thành phố người dân đều đang bận rộn, người thì nhảy quảng trường, người thì đánh Thái Cực Quyền và chơi cờ. Địa điểm ghi hình cuối khá gần sân bay nên fan hâm mộ không theo tới đây.
Có lẽ trong công viên phần lớn là người trung niên và người già, vì vậy không có nhiều người nhận ra các thần tượng trẻ nổi tiếng, nhưng Đường Giai là một diễn viên hài nổi tiếng toàn dân nên được rất nhiều ông bà nhận ra.
Niên Dương hiếm khi có được cảm giác không ai nhận ra mình ở bên ngoài.
Mật mã để xác nhận người qua đường bí ẩn được chương trình đưa ra là “Thiên vương che hổ đất, gà hầm nấm.”
Niên Dương và Giang Dữ Hoài chia ra hành động, cậu vẫn có chút sợ người lạ phải lấy hết dũng khí mới dám đi bắt chuyện với mấy ông bà đang cầm quạt ngồi bên đường nói chuyện và tận hưởng không khí mát mẻ, nhưng những gì cậu nhận được là “Đứa bé này thật đẹp trai” hoặc “Hả, gì cơ, tôi không nghe rõ.”
Sau khi hỏi thăm xung quanh một hồi còn có ông bà muốn giới thiệu cháu gái mình cho cậu.
Niên Dương hít một hơi thật sâu vội vàng cảm ơn ý tốt của mọi người, nhìn sang Giang Dữ Hoài bên kia, tình hình cũng không lạc quan hơn cậu chút nào.
Nhiều người như vậy biết tìm ba người bí ẩn đó ở đâu đây.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi.
Niên Dương có chút mệt vì đã chạy đi tìm kiếm hồi lâu mà vẫn không tìm được người bí ẩn do tổ chương trình sắp xếp.
Cậu định vào trong mua một chai nước.
Vừa bước vào cửa hàng tiện lợi chợt nghe thấy tiếng kêu lớn “Bắt lấy tên trộm!”
Một bóng đen như tia chớp vụt qua Niên Dương, suýt chút nữa va vào cậu.
Một nam nhân viên trẻ mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi đuổi theo ra ngoài.
Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, Niên Dương trong tiềm thức cho rằng đây là gợi ý để tìm manh mối bí ẩn mà chương trình sắp xếp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của đạo diễn đi cùng.
Trong lúc lo lắng, nam nhân viên không chú ý tới trong số những người đi vào cửa hàng có người mang theo máy quay, anh tóm lấy Niên Dương vừa bước vào cửa hàng, nói: “Xin chào, tên trộm kia đã lấy mất điện thoại của tôi!”
“Cậu có thể giúp tôi trông cửa hàng một lúc được không, tôi sẽ quay lại ngay!”
Anh vừa nói xong liền lập tức chạy về hướng bóng đen bỏ chạy, hét lớn “Bắt trộm!”
Sự cố này dường như xảy ra quá nhanh.
Lúc Niên Dương kịp phản ứng lại thì trong cửa hàng tiện lợi chỉ còn ba người là cậu, đạo diễn và thợ quay phim.
Niên Dương cảm nhận được sự bối rối của đạo diễn.
Chưa đầy vài giây sau vụ hỗn loạn, một tiếng “ding dong” vang lên, một khách hàng bước vào cửa hàng tiện lợi để mua đồ, anh ta đứng trước quầy thu ngân và hỏi.
Niên Dương nhớ tới lời nam nhân viên trước khi rời đi.
Quả nhiên, khi ghi hình một chương trình ngoài trời luôn phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó với những tình huống khẩn cấp.
Dưới tình huống này, Niên Dương nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, xin lỗi khách hàng đến mua đồ: “Xin lỗi, nhân viên bán hàng đã ra ngoài, nếu muốn mua đồ có lẽ sẽ phải đợi một lúc.”
Khách hàng nhìn Niên Dương từ trên xuống dưới với vẻ mặt không vui, tựa hồ không hiểu tại sao cửa hàng mở cửa nhưng lại không bán hàng: “Được.”
Niên Dương hít một hơi sâu.
Sau đó, những tiếng “ding dong” liên tục vang lên, từng đợt khách hàng bước vào.