Bởi vì còn quá nhỏ lại phải xa nhà nên Nhạc Kiến Thành thường xuyên phải đi họp phụ huynh cho Niên Dương khi còn là thực tập sinh.
Khi giáo viên trả bảng điểm, ông rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của người cha khi thấy bảng điểm thấp đến đáng thương của con mình. Không những vậy phụ huynh bên cạnh còn liên tục nhìn ông với vẻ mặt đồng cảm, hỏi ông có phải cha của Niên Dương không, rồi nói rằng điểm số của con anh thật khiến người ta đau đầu.
Nhạc Kiến Thành nghĩ đến những fan trên mạng thường xuyên kêu ông phải gọi RNV là tổ tông. Nếu không có RNV thì không có Engi bây giờ, cho nên hiện tại từ cha giả của Niên Dương trở thành Niên Dương là tổ tông của ông.
Cảm động đến phát khóc, Nhạc Kiến Thành được hai thư ký đưa về vì quá say.
Lý Sâm cũng uống không ít, dùng đũa gõ nhẹ vào bát, quay người lại thấy Nhạc Kiến Thành đã được thư ký đưa về, lại nhìn sáu vị tổ tông của Engi.
Sự quan trọng của sáu người đối với công ty không ai có thể thay đổi.
Điều đặc biệt nhất để RNV có thể thành công như hiện tại là vì họ không phải “sản phẩm công nghiệp” được các công ty quản lý chăm chút xây dựng hình tượng, khí chất mà RNV toát ra là sự tự do thoải mái luôn là chính mình.
Lý Sâm lau nước mắt đột nhiên mở miệng nói: “Mọi người nghe anh nói, một đường đi tới hiện tại, hức, không dễ dàng.”
Mọi người đều nhìn qua.
Lý Sâm bắt gặp ánh mắt của mọi người: “Anh rất vui vì chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay.”
“Đây mới chỉ là khởi đầu.”
“Đứng ở vị trí càng cao thì càng có nhiều người theo dõi, vì vậy mọi người đều phải thật cẩn thận.”
“Niên Dương!” Lý Sâm nói đến đây đột nhiên chỉ chiếc đũa về phía Niên Dương, như nhớ ra điều gì khủng khϊếp, “Năm nay em tuyệt đối không thể coi thường, tuyệt đối không được tiếp xúc với nghệ sĩ nữ, biết chưa hả?”
Niên Dương ngơ ngác nhìn chiếc đũa chỉ vào mình.
“Tại sao?” Hứa Nhất Bạch chưa uống được mấy ly lập tức tỉnh táo, tò mò hỏi.
Lý Sâm ợ một tiếng: “Bởi vì anh đã tìm đại sư bói cho em ấy một quẻ, đại sư cam đoan với anh rằng năm nay em ấy xuất hiện vận đào hoa.”
“Vãi ha ha ha ha ha ha”
Mấy người trên bàn ngoại trừ Giang Dữ Hoài đều bật cười lớn, Chử Hằng Vũ cầm chai rượu vang: “Sao cơ? Đại sư nói em ấy có vận đào hoa á? Thật không vậy???”
Niên Dương cuối cùng cũng sực tỉnh sau khi nghe tiếng cười của mọi người trên bàn.
“Anh mới có vận đào hoa! Cả nhà anh có vận đào hoa!”
Thiếu niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, Hứa Nhất Bạch thấy vậy liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Niên Dương: “Thấy chuyện không ổn thì phải cẩn thận, anh cũng không cho phép đâu biết chưa.”
Niên Dương thoát khỏi tay Hứa Nhất Bạch, vô cùng bất mãn với việc Lý Sâm tiết lộ quẻ bói của mình, sự bất mãn xen lẫn vô vàn xấu hổ.
RNV luôn là những thần tượng độc thân và có đạo đức nghề nghiệp.
Fan vô cùng để ý điều này, công ty luôn yêu cầu sáu thành viên không được yêu đương, nếu thần tượng bị phát hiện hẹn hò nhất định sẽ bị thoát fan hàng loạt.
Niên Dương cầm ly rượu ngẩng đầu uống cạn, bỗng bắt gặp một ánh mắt.
Giang Dữ Hoài cũng đang nhìn cậu.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn trong trẻo như cũ, nhưng Niên Dương không hiểu sao cảm thấy ánh mắt ấy có ý nghĩa gì đó.
Dường như đang hỏi cậu thì ra cậu cũng sẽ có vận đào hoa.
Mặc dù nghề nghiệp của cậu không cho phép, nhưng cậu cũng không còn là trẻ con nữa sao lại không thể có vận đào hoa chứ.
Niên Dương quay đầu nhìn Giang Dữ Hoài, ngẩng đầu uống tiếp một ly rượu vang.
Sau ba đợt rượu.
Đã đến lúc trở về, hai phần ba số người còn lại trong phòng riêng đều đã uống say, rõ ràng là vì vui vẻ mà uống quá chén.
Ryan Lee say rồi nhưng vẫn lẩm bẩm hát còn mắng những kẻ mua thủy quân bôi nhọ RNV là mấy con rùa đen ngu ngốc.
Chung Ly khoác vai Chử Hằng Vũ rồi chuyển sang Hứa Nhất Bạch, vừa ôm cổ anh vừa khóc nói hai người quen biết nhau lâu nhất, cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn. Khi bị công ty quản lý ban đầu loại khỏi đội hình ra mắt, anh đã nghĩ mình sẽ từ bỏ nhưng chính nhờ sự động viên của Hứa Nhất Bạch đã giúp anh tiếp tục kiến trì đến hiện tại.
Lý Sâm thì vô tình tiết lộ anh luôn yêu thầm chị Mia, nhưng nhiều năm qua dường như chị Mia chưa bao giờ coi anh là một người đàn ông.
Xe bảo mẫu đã đợi sẵn ở bên dưới.
Hai ngày trước trời vừa mới mưa, dù đang là mùa hè nhưng thời tiết về đêm vẫn có chút mát mẻ, không khí rất dễ chịu.
Hứa Nhất Bạch đỡ Niên Dương đã say xuống cầu thang.
Giang Dữ Hoài cùng tài xế đỡ Chung Ly và những người khác lên xe trước.
Sau đó nhìn về phía Hứa Nhất Bạch đang ôm Niên Dương.
“Tối nay cậu có về ký túc xá không?” Giang Dữ Hoài hỏi.
Hứa Nhất Bạch “Tôi trở về nhà.”
Vừa nói vừa định giao Niên Dương trong tay cho Giang Dữ Hoài, bỗng thiếu niên đang im lặng đợt nhiên ngẩng đầu lên hét lớn: “Em muốn đi vệ sinh.”
Giang Dữ Hoài và Hứa Nhất Bạch:“……”
Giang Dữ Hoài đón lấy Niên Dương từ trong tay Hứa Nhất Bạch, anh dùng một tay ôm lấy Niên Dương gần như nhấc bổng cậu lên.
Thiếu niên nhẹ như không có chút trọng lượng.
Niên Dương lúc này hiển nhiên không nhận ra mình đang bị ai ôm, sau khi tìm được tư thế thoải mái, tự tin kiên trì nói tiếp: “Em muốn đi vệ sinh.”
Khách sạn cách ký túc xá không xa, đường giờ này cũng không còn kẹt xe.
Giang Dữ Hoài hơi nhíu mày, hiện tại quay lại khách sạn sẽ khá phiền toái, thậm chí còn có thể bị nhận ra: “Kiên nhẫn một chút, trở về ký túc xá.”
Thiếu niên bối rối lắc đầu: “Nhịn, nhịn không được.”
“Muốn tiểu ra quần rồi.”
Giang Dữ Hoài: “……”
Hứa Nhất Bạch cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Giang Dữ Hoài ôm Niên Dương, chỉ có thể nói Hứa Nhất Bạch về trước, sau đó bảo tài xế đợi anh một chút.
Hai người vừa ra khỏi cửa lại quay vào trong khách sạn.