Xe bảo mẫu chạy băng băng trên đường.
Kết quả như vậy hiển nhiên là cậu không thể ngờ tới, thảo luận trên mạng càng ngày càng cao. Trên mạng nội bộ của Engi lúc này, bao gồm cả các nhóm chat của nhân viên xung quanh RNV im ắng một cách lạ thường.
Niên Dương nhìn nhóm chat của RNV không có ai lên tiếng ngoại trừ ảnh chụp màn hình kỷ lục mới của RNV vào giờ đầu phát hành của Lý Sâm.
Cậu quay lại nền tảng âm nhạc, hiện tại《Untitled》đã tụt xuống vị trí thứ hai.
Phía trên là ACES《Drive》.
Mặt khác《The Feelings》, ca khúc bside nằm trong album đã leo lên hạng 4.
Xe đã dừng dưới tầng hầm.
Chú tài xế không thường quan tâm tới giới giải trí nhưng cũng biết hôm nay là ngày họ ra bài hát mới, khi cậu xuống xe liền cười chúc mừng Niên Dương phát hàng bài mới thành công.
Niên Dương hít một hơi thật sâu, gật đầu cảm ơn nhưng lại không cười nổi.
Do hai ngày nay không có lịch trình nên Hứa Nhất Bạch không ở ký túc xá.
Phòng 1201, Niên Dương mở cửa bước vào nhà thì thấy cửa phòng thu của Giang Dữ Hoài vẫn đóng chặt.
Có lẽ người lúc này còn đang ở trong phòng thu, chẳng lẽ thấy phản hồi bài hát mới không tốt nên sau một đêm suy nghĩ muốn đổi bài chủ đề?
Hay là nói tạm thời đổi bài chủ đề thành《The Feelings》.
Niên Dương trong lòng có chút hoang mang, nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, cửa phòng thu mở ra.
Giang Dữ Hoài từ trong phòng bước ra.
Niên Dương vốn tưởng lúc này Giang Dữ Hoài sẽ tức giận hoặc ít nhất là tâm tình không tốt, tràn đầy hối hận, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày của anh, trên tay còn đang cầm một lon nước có ga.
Chẳng lẽ anh ta chưa lên mạng xem phản hồi về bài hát mới sao?
Xét cho cùng thì RNV chưa bao giờ thất bại trong suốt ba năm kể từ khi ra mắt, chưa có bài hát comeback nào của RNV mà không được tán thường. Ngay cả khi không được giới chuyên môn đánh giá cao thì cũng đều được nhận xét là mới lạ chứ chưa bao giờ nhận được phản hồi xấu từ công chúng.
Họ đã phải mất rất nhiều công sức mới có được ngày hôm nay.
Giang Dữ Hoài đối mặt với Niên Dương đêm khuya mới về, đầu tóc bơ phờ rũ xuống không có chút sức sống.
Anh ném chiếc lon rỗng trong tay vào thùng rác, nhẹ nhàng nói: “Về rồi à.”
Niên Dương càng thêm bối rối khi thấy dáng vẻ thờ ơ của Giang Dữ Hoài. Cậu không tin Giang Dữ Hoài chưa xem hot search, rõ ràng là bài hát do anh sáng tác nhưng anh lại không có vẻ gì là lo lắng.
Ngay lúc này, Niên Dương càng hoài nghi Giang Dữ Hoài thật đã bị Tinh Cực bắt cóc, sớm đã bị ném đến nơi nào đó trên trái đất còn Giang Dữ Hoài hiện tại căn bản không phải là một người.
Mục đích là hạ bệ RNV và Engi.
Khuôn mặt của Niên Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc như thể nhận ra bí mật khủng khϊếp nào đó, hỏi: “Giang Dữ Hoài, lần đầu gặp nhau tôi bao nhiêu tuổi?”
Giang Dữ Hoài: “ ? ”
Niên Dương: “Lần đầu tiên gặp nhau khi còn là thực tập sinh tôi mặc áo màu gì?”
Giang Dữ Hoài: “ ? ”
Niên Dương: “Sinh nhật đầu tiên của tôi tại công ty anh đã chúc gì?”
“Bài kiểm tra giữa kỳ hai môn Tiếng Anh năm thứ hai trung học cơ sở của tôi được bao nhiêu điểm?”
“Tối ngày 22 tháng 9 của 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Dữ Hoài vẻ mặt khó hiểu đối diện với những câu hỏi không ngừng của Niên Dương.
Giang Dữ Hoài không khỏi cau mày khi nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Niên Dương, anh cảm thấy nếu không trả lời thì cậu ấy sẽ lập tức báo cảnh sát bắt giữ anh.
Mặc dù không hiểu mục đích Niên Dương hỏi những chuyện này làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cuối cùng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Lần đầu tôi gặp em thì em mới 13 tuổi, lần đầu gặp mặt em mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.”
“Sinh nhật đầu tiên của em ở công ty, tôi chúc em cao 1m8 nhưng có chút đáng tiếc, ” Anh cúi đầu nhìn xuống, “Lời chúc không thành hiện thực.”
Niên Dương: “……”
Cẩu nam nhân.
Chàng trai đối diện nói tiếp: “Năm thứ hai trung học cơ sở em được 26 điểm bài thi giữa kỳ hai môn Tiếng Anh. Ừm, lần đó em không dám báo về nhà vì sợ bị mẹ đánh nên tôi đã giả chữ ký phụ huynh để ký bài thi cho em.”
“Về chuyện xảy ra tối ngày 22 tháng 9 bốn năm trước, để anh nhớ lại xem, hôm đó em lật người đẩy tôi từ trên giường xuống khiến tôi rạn xương sườn.”
“Đều trả lời xong rồi, còn có gì muốn hỏi không?”
Niên Dương: “………………”
“Được rồi không còn gì nữa.” Thiếu niên nhanh chóng kết thúc chủ đề. Khi Giang Dữ Hoài nhắc đến việc anh ngã rạn xương sườn, cậu quay mặt đi có vẻ mặt có chút áy náy.
Anh ta thậm chí còn nhớ rõ 26 điểm môn Tiếng Anh của cậu, giả thuyết bị bắt cóc giấu đi có vẻ đã sai.
Vậy thì tại sao anh ta lại chọn《Untitled》.
Niên Dương lại nhìn Giang Dữ Hoài, do dự không dám nói, cuối cùng đem câu hỏi này đè xuống trong lòng.
……