Mãi đến khi bóng dáng chàng trai biến mất khỏi tầm mắt, Niên Dương mới cảm thấy mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Nhưng trên mạng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, còn rất nhiều cư dân mạng đang thảo luận về biểu tượng cảm xúc của cậu.
Nhà ăn của công ty lúc này chưa có nhiều người.
Niên Dương lấy salad và sữa chua rồi tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thấy Giang Dữ Hoài đang cúi đầu ăn.
Hai người ngồi cách nhau khá xa.
Đây cũng là điều thường thấy giữa hai thành viên không hợp nhau, Niên Dương thầm nghĩ.
Cậu lần lượt ăn từng miếng salad như đang nhai cỏ, bỗng một đĩa đầy ắp thức ăn được đặt xuống trước mặt cậu.
Niên Dương ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Nhất Bạch.
Hứa Nhất Bạch ngồi xuống đối diện Niên Dương, nhìn vào đĩa thức ăn ít ỏi như của học sinh tiểu học trước mặt, lắc đầu thở dài vì tính kén ăn không thể thay đổi này của cậu.
Niên Dương tiếp tục ăn salad, nhớ tới chuyện gì đó, lập tức quay mặt đi không thèm nói chuyện với Hứa Nhất Bạch.
Đều tại Hứa Nhất Bạch chuyển đi nên cậu mới phải ở một mình với Giang Dữ Hoài.
Có trời mới biết ba ngày qua cậu đã cực khổ trốn tránh thế nào.
Hứa Nhất Bạch thấy Niên Dương không để ý mình liền chủ động nói: “Sao vậy? Anh ấy không đáng sợ như em nghĩ phải không?”
Ngoại trừ Niên Dương thì năm thành viên còn lại của RNV đều bằng tuổi nhau, nhưng mọi người đều quen gọi Giang Dữ Hoài là “anh”, nhưng ngược lại người nhỏ tuổi nhất Niên Dương lại là ngoại lệ, luôn không ngừng kêu “Giang Dữ Hoài.”
Ánh mắt Hứa Nhất Bạch vui mừng: “Lần này em có thể chủ động tương tác với anh ấy như vậy, tuy có chút nhiệt tình quá, nhưng thành thật mà nói bọn anh đều rất ngạc nhiên và tự hào về em.”
Trong ấn tượng của Hứa Nhất Bạch thì Niên Dương là điển hình của người ăn mềm không ăn cứng, bướng bỉnh đến mức dùng vài con trâu cũng không kéo được, mà Giang Dữ Hoài lại không thích dỗ dành trẻ con.
Nhưng lần này Niên Dương có thể chủ động tương tác nhiệt tình như vậy, mọi người còn đồn đoán ra những tin đồn chấn động như Niên Dương có tình cảm với Giang Dữ Hoài.
Từ nay về sau, RNV chính thức trở thành nhóm anh em thân thiết rồi.
Niên Dương: “......”
Cậu nuốt miếng salad cuối cùng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt vui sướиɠ của Hứa Nhất Bạch, giơ nĩa lên một cách vô cảm:
“Nói lại lần nữa, em trượt tay.”
Hứa Nhất Bạch: “?”
……
Sau khi quyết định được bài chủ đề, công tác chuẩn bị cho comeback cũng đang được gấp rút tiến hành.
Đầu tiên là thu âm bài hát.
Tuy là bài nhóm nhưng thực ra việc thu âm sẽ được thực hiện lần lượt, từng thành viên sẽ đi thu âm riêng part của mình, phần hợp ca chung cũng được thu âm riêng, sau đó hậu kỳ sẽ ghép chúng lại với nhau.
Việc thu âm bài hát của RNV là một quy trình rất quan trọng, cần phải được thực hiện vô cùng nghiêm túc. Đối với các thành viên, thu âm bài hát cũng là phương pháp để cảm nhận bầu không khí khi biểu diễn trên sân khấu.
Buổi chiều, Niên Dương tới công ty, Chung Ly và Hứa Nhất Bạch đã thu âm xong vào buổi sáng.
Cậu cẩn thận mở của phòng thu, nhìn thấy Giang Dữ Hoài cùng các nhạc sĩ khác đang ngồi sau bảng điều khiển, còn Chử Hằng Vũ đang lặp đi lặp lại lời rap trong phòng thu âm.
Thu âm không phải việc đơn giản, nhiều người cho rằng thu âm là nghệ sĩ sẽ trực tiếp hát hết toàn bộ part của mình, nếu mắc lỗi thì phải hát lại toàn bộ một lần nữa. Nhưng thực tế thì nghệ sĩ sẽ thu âm riêng từng câu một, một câu phải thu âm rất nhiều lần rồi nhà sản xuất sẽ chọn ra và sử dụng đoạn thu mà họ cảm thấy hay nhất, sau đó hậu kỳ sẽ ghép tất cả các câu tốt nhất lại để tạo nên một bản audio hoàn chỉnh.
Trong phòng thu, Giang Dữ Hoài yêu cầu ngừng lại và nhắc Chử Hằng Vũ không được gằn giọng ở câu cuối “Mưa như trút nước”. Có vẻ như Chử Hằng Vũ đã hiểu yêu cầu của Giang Dữ Hoài, sau khi thử lại lần nữa, dưới tiếng “OK” của Giang Dữ Hoài, quá trình thu âm kết thúc một cách hoàn hảo.
Chử Hằng Vũ dễ dàng mở cửa phòng thu đi ra, đập tay với Giang Dữ Hoài.
Chử Hằng Vũ ngẩng đầu uống một ngụm nước, bỗng nhìn thấy Niên Dương yên lặng ngồi trong góc phòng thu.
Có vẻ người thu âm cuối cùng của ngày hôm nay là Niên Dương.
Nghĩ đến part của từng người, Chử Hằng Vũ không khỏi nhướng mày nói với Giang Dữ Hoài: “Vậy tôi đi trước.”
Giang Dữ Hoài “ừm” một tiếng.
Khi đi ngang qua Niên Dương, Chử Hằng Vũ làm một động tác cổ vũ kỳ lạ.
Niên Dương nghi hoặc nhìn cử chỉ kỳ quái của Chứ Hằng Vũ, lại nghe được Giang Dữ Hoài hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Niên Dương đã đến chưa.”
“Tôi tới rồi.” Niên Dương hít một hơi sâu, điều chỉnh vẻ mặt, sắc mặt lạnh lùng đi về phía trước.
Giang Dữ Hoài: “Luyện tốt part của mình rồi chứ?”
Niên Dương cầm trong tay lời bài hát Lý Sâm đưa cho cậu ngày hôm qua: “Luyện tốt rồi.”
Cậu chỉ có ba câu trong toàn bộ bài hát, hai trong số đó là “la la la”, mất ba phút là luyện xong rồi.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Niên Dương, Giang Dữ Hoài cau mày, sau đó cầm trang lời bài hát trên bàn, chỉ vào phần được đánh dấu highlight xanh lá: “Những đoạn này, đều luyện tốt rồi?”
Niên Dương choáng váng trong giây lát trước đoạn lời bài hát được đánh dấu.
Cậu cau mày nhìn vào đoạn Giang Dữ Hoài đang chỉ, sau đó mở ra trang lời bài hát cậu cầm trong tay, chỉ vào mấy chữ: “Không đúng.”
“Part của tôi rõ ràng là mấy câu này mà.”
Giang Dữ Hoài liếc nhìn vào part chỉ có lác đác mấy chữ ít đến đáng thương mà Niên Dương chỉ: “Thứ cậu cầm là lời bài hát do Nhạc tổng chia.”
“Thu âm chính thức dùng bản tôi chia, Lý Sâm gửi nhầm rồi.”
“Cậu phải hát những đoạn này, phần được đánh dấu highlight xanh lá.” Anh đưa trang lời bài hát mới cho Niên Dương, bình tĩnh nói.
“Tôi hát những đoạn này?” Niên Dương cầm lấy trang lời bài hát mới, lập tức hoảng sợ nhìn xuống đoạn lời dài được đánh dấu màu xanh lá. Nhưng chàng trai đối diện lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như không cảm thấy có gì không ổn.
“Giang Dữ Hoài, ” Ngón tay đang cầm tờ giấy của Niên Dương hơi siết chặt, toàn thân cậu như rơi vào bối rối:
“Anh không phải nội gián do Tinh Cực phái tới chứ?”
……