Sau Khi Cùng Đối Thủ Xào CP Lật Xe

Chương 4

Ai bảo lúc gia nhập công ty cậu mới chỉ có 13 tuổi.

Do đang ở độ tuổi cần ngủ nghỉ đầy đủ để có lợi cho chiều cao, nhưng có một số thực tập sinh lại thích chơi game, xem phim và luyện hát vào ban đêm. Vì vậy công ty đã quyết định chia ký túc xá theo thói quen sinh hoạt và cách ứng xử hàng ngày, cùng với nguyên tắc trẻ con cần được chăm sóc nên cậu đã được xếp ở cùng với người trầm lặng ít nói - Giang Dữ Hoài và người thích ngủ sớm dậy sớm - Hứa Nhất Bạch.

Ban đầu, ba người họ thậm chí còn phải ngủ phòng có giường tầng, nhưng sau khi ra mắt thì điều kiện được cải thiện hơn và chuyển sang ký túc xá khác để mỗi người đều có phòng riêng.

Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do ba thành viên còn lại đều đã quen thuộc với thói quen sinh hoạt của nhau, nên mỗi lần đổi ký túc xá thì Giang Dữ Hoài, Hứa Nhất Bạch và cậu vẫn luôn bị trói chặt cùng nhau.

Lần này cũng giống như vậy.

Thang máy dừng ở tầng 12.

Niên Dương bỏ di động xuống và đi tới trước cửa căn hộ 1201, bấm mật mã để mở cửa.

May mắn thay, mặc dù cậu và Giang Dữ Hoài không ưa nhau nhưng phần lớn thời gian đều ở trong trạng thái hòa bình, cho nên có thể miễn cưỡng sống chung.

Thứ đập vào mắt đầu tiên sau khi mở cửa là khu vực bếp và phòng ăn rộng rãi.

Có ánh đèn vẫn đang mở rải rác trong phòng khách, Niên Dương bước vào căn hộ rộng rãi được dùng làm ký túc xá mới này, nhìn thoáng qua đồng hồ đã 11 giờ rưỡi và đoán rằng có lẽ Hứa Nhất Bạch đã đi ngủ từ sớm.

Nghĩ tới trước đó Lý Sâm đã nói ký túc xá mới có bốn phòng, ba người mỗi người một phòng, phòng cậu nằm ở bên trái, còn có thêm một phòng thu âm để Giang Dữ Hoài viết nhạc ở đó.

Cho nên căn phòng bên tay trái kia là…

Niên Dương đang đoán phòng của mình ở đâu, trong không khí từ sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân.

Giang Dữ Hoài mặc một bộ đồ ngủ màu xám, vẻ mặt thản nhiên, trên cổ còn đeo tai nghe, có vẻ như vừa mới ra khỏi phòng.

Anh liếc nhìn Niên Dương vừa về tới ký túc xá, không nói gì rồi tiếp tục đi qua mở tủ lạnh trong phòng bếp và lấy một lon nước có ga.

Niên Dương đã quen với bộ dáng này của Giang Dữ Hoài từ lâu, hai người ngầm ăn ý không chào hỏi, coi đối phương như người vô hình.

Nhìn chiếc tai nghe trên cổ Giang Dữ Hoài và hành vi lấy nước có ga này, Niên Dương liền đoán được tối nay anh ta thức khuya viết nhạc.

Giang Dữ Hoài lấy xong đồ uống liền trở về phòng, Niên Dương dời ánh mắt cũng không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng đột nhiên nhớ tới lời hứa với Lý Sâm tối nay.

“Giang Dữ Hoài!”

Hiếm khi thấy được thiếu niên chủ động mở lời, vì thế giây tiếp theo.

Anh liền dừng lại.

Niên Dương tự nhủ trong lòng rằng sở dĩ cậu sẵn sàng mỉm cười với Giang Dữ Hoài ở lịch trình tiếp theo là vì không muốn những tin đồn vô căn cứ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của nhóm họ.

Cậu là người biết cân nhắc tới tình hình chung cho nên để tránh cho Giang Dữ Hoài lúc đó vui vẻ quá mức, cậu mới báo trước để Giang Dữ Hoài hiểu rằng dù cậu sẽ cười với anh thì đó cũng không phải là cậu thật sự muốn cười, mà chỉ là một cỗ máy vô cảm đang cười với anh thôi.

Giang Dữ Hoài chờ Niên Dương lên tiếng.

Niên Dương chuẩn bị tốt tâm lý sau đó hít một hơi sâu, chọn một câu mở đầu lịch sự dành cho người trước mắt: “Anh có biết gần đây bên ngoài đều nói tôi và anh bất hòa không?”

Gần đây không phải thời gian comeback, Giang Dữ Hoài còn là kiểu người người 2G*, cho nên Niên Dương cảm thấy tốt nhất mình nên giải thích rõ tình huống cho anh ta biết trước.

*Sống lowkey, ít lên mạng.

Cậu hy vọng Giang Dữ Hoài có thể đáp lại “Tôi biết”, hoặc tốt hơn hết là anh ta có thể rưng rưng nước mắt đáp “Tôi nhất định sẽ công khai xin lỗi và làm sáng tỏ trước công chúng là cậu không đẩy tôi, không chiếm vị trí của tôi, cũng không trừng mắt nhìn tôi”.

Nghĩ đến bộ dáng Giang Dữ Hoài khóc lóc xin lỗi, trên mặt Niên Dương nở một nụ cười hiếm hoi với anh, sau đó đối mặt với Giang Dữ Hoài dường như có chút cau mày.

“Biết,” Giang Dữ Hoài nhìn Niên Dương nói, rồi thay đổi tư thế cầm đồ uống, vừa nói vừa suy nghĩ điều gì đó. Sau đó nhìn vào người thấp hơn mình nửa cái đầu ở trước mắt, mở miệng với giọng đầy nghi hoặc và bối rối: “Là những lời đồn đại đó…”

“...Việc tôi đánh cậu bầm dập mặt mũi?”

Niên Dương: “......”