Khắp Nhân Gian Đều Là Tu La Tràng

Chương 6: Địch ảnh đế người gặp người yêu

Thời tiết tháng tám tháng chín ở phương bác hơi lạnh hơn so với thời tiết tháng sáu tháng bảy, có điều sau giờ trưa vẫn là có chút oi bức, trong quán cà phê không có nhiều người, chỉ có hai ba đôi tình lữ đang thấp giọng trò chuyện.

Địch An Mạch gọi một ly cà phê còn chưa uống, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mũi cậu cao thẳng, khóe miệng khẽ cong lên, mặt nghiêng đi cho dù không có biểu tình gì cũng giống như đang cười.

Trương Lâm Bách lúc đi vào hai mắt nhìn thấy một màn này, bước chân hắn khẽ khựng lại, lúc đầu hắn nhìn nhìn trúng Kiều Linh Sam chính là vì tiểu tử này có diện mạo được trời ưu ái.

Kỳ thật hắn không phải không biết, dựa vào một gương mặt này, cho dù kỹ thuật diễn có nát đến đâu, ở trong giới giải trí cũng kéo được không ít fans, nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề thời gian, huống hồ diễn xuất của Kiều Linh Sam còn không tồi, mặc dù có chút non nớt, nhưng tuyệt đối không tính là kém.

Trương Lâm Bách biết, nếu như Kiều Linh Sam nổi tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không thể để một hạt giống tốt như vậy trong tay một người đại diện nhỏ không có chút tiếng tăm như hắn.

Cho nên còn không bằng hủy hoại Kiều Linh Sam, ít nhất cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền cho hắn.

Địch An Mạch đương nhiên chú ý tới thần sắc người này thay đổi liên tục, có điều cậu không thèm để trong lòng, khẽ gật đầu bảo hắn ngồi xuống.

Người này hình như có gì đó không giống, chính xác mà nói, khác với lần trước khi gặp hắn.

Trước đây Kiều Linh Sam mặc dù phán kháng hắn, lại tuyệt đối sẽ không dùng cách thứ đó, Trương Lâm Bách ngồi xuống đối diện Địch An Mạch, nghĩ nghĩ, vẫn là đặt ngón trỏ trong tình trạng băng bó ở nơi Địch An Mạch không nhìn thấy.

Hai người đều không ai lên tiếng trước.

Trương Lâm Bách đã bình tĩnh xuống rồi, trong lòng mặc dù còn có chút căm giận chuyện ngón tay, nhưng cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn dẫn mối trong giới giải trí này cũng không phải là thời gian ngắn, cơ bản nhất vẫn là có mắt nhìn người, người trước mặt mặc dù thoạt nhiên là dáng vẻ ôn hòa nhưng không thể kinh thường kia, nhưng xung quanh người lại có một loại khí chất không phải là người không có tự tin mà có thể có được.

Người này rõ ràng là có cái gì đó để làm chỗ dựa.

Mấy phút sau, Trương Lâm Bách lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này trước, thăm dò mở miệng: “Hôm nay tìm tôi đến là có chuyện gì?’

Địch An Mạch ngước mắt nhìn người đại diện này, Trương Lâm Bách có gương mặt cũng không tính là đại chúng, ngũ quan phổ thông xưng với đôi mắt nhỏ, cũng không hề thể hiện không có tinh thần, lại có thêm vài phần gian xảo, điển hình là gương mặt của người xấu, thật sự là không biết lúc đầu nguyên chủ sao lại có thể tin tưởng rằng người này là người tốt mà ký hợp đồng người đại diện.

Mặt vô biểu tình bình phán xong vấn đề thị lực của nguyên chủ, Địch An Mạch nói: “Tôi đưa đơn giải ước với công ty, cao tầng đã đồng ý, thân là người đại diện trước của tôi, tôi và anh cũng phải đi ký hợp đồng giải ước.”

Nghe thấy hai từ giải ước, Trương Lâm Bách nào còn rảnh lo bình tĩnh nữa, lập tức nổi giận, “Giải ước? Ai đồng ý?!”

Địch An Mạch khẽ cong khóe miệng, có điều rất nhanh đã che giấu, “Là Tần tổng, anh ta thông báo cho tôi 10 giờ sáng nay đến công ty.”

Sắc mặt Trương Lâm Bách trắng bệch, trên đầu đều là hai chữ giải ước, “Không, tôi không đồng ý, nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy cậu có trả nổi không?”

Nghe thấy lời nói này, Địch An Mạch thiếu chút nữa cười ra tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đứng lên, “Đi thôi.”

Nhìn thấy ánh mắt này của Địch An Mạch, Trương Lâm Bách còn muốn nói gì đó lập tức run rẩy, trong đầu lại một lần nữa nhớ tới đau đớn lần trước.

Quán cà phê cách công ty giải trí Địch An Mạch ký hợp đồng chỉ có 5 phút đi đường, quá trình giải ước vô cùng đơn giản, Địch An Mạch chỉ cần ký tên vài lần, sau đó trả 200 vạn tiền vi phạm hợp đồng là được rồi.

Số tiền này đối với nguyên chủ có thể là giá trên trời, nhưng đối với Địch An Mạch có 022 trong tay, thậm chí còn có thiên phú đầu tư mà nói chỉ là một số tiền nhỏ, kéo dài lâu như vậy mới giải ước là vì Địch An Mạch gần đây xem náo nhiệt xem đến hăng hay nên quên mất, nếu như không phải tối qua Tạ Cảnh Hành gửi tin nhắn tới nói cậu để hai ngày nữa tới đoàn phim ký báo cáo thuận tiện ký hợp đồng, thì có thể cậu còn quên mất chuyện này.

Nói đến cũng trùng hợp, trong đám diễn viên trước đó nhục mạ cậu trong buổi casting có hai người là ký với công ty này, bởi vì gần đây bị lộ ra scandal, trong đó còn có một người có dan díu với người đàn ông có vợ của cao tầng, thậm chí còn lộ ra video ngắn, bên trong đều là những cảnh nóng bỏng đến cay mắt.

Bởi vì chuyện này, hình tượng công ty cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, cổ phiếu rung chuyển, hình tượng nghệ sĩ nhỏ dưới trước cũng chịu tổn hại, đại ngôn vốn dĩ đã bàn bạc lại sôi sổi đưa ra lời giải ước, còn phải trả không ít tiền vi phạm hợp đồng, hiện tại chính thời điểm thiếu tài chính.

Cho nên Địch An Mạch tiểu nghệ sĩ mới xuất đạo được một năm chưa có danh tiếng gì đề nghị giải ước, đương nhiên lập tứ thông qua rồi.

“Kiều Linh Sam, đừng cho rằng mày giải ước thì sẽ có thể nổi tiếng, nhãi ranh, cánh cứng rồi, đừng quên lúc đầu là ai kéo mày vào giới giải trí.” Nhìn thấy Địch An Mạch nhẹ nhàng giải ước như vậy, Trương Lâm Bách gấp đến mặt đỏ bừng.

“Tôi có nổi tiếng hay không cũng không có liên quan đến anh, lo lắng cho chính mình đi.” Địch An Mạch khẽ lại gần Trương Lâm Bách, dùng giọng nói chi để hai người nghe thấy, “Anh cho rằng nguy cơ của công ty là do ai tạo ra?”

Trương Lâm Bách trừng to mắt, “Mày, mày.......”

Địch An Mạch phất phất tay, đi ra khỏi công ty, Trương Lâm Bách có lòng muốn đuổi theo, cuối cùng cũng không có nhấc nổi chân, sắc mặt trắng bệch, nếu như Kiều Linh Sam có thể lật đổ được công ty, vậy đối phó với một người đại diện nhỏ bé như hắn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Càng nghĩ Trương Lâm Bách càng thấy tuyệt vọng, thậm chí đến chân cũng có hơi run.

Hắn nói mà, giải ước rõ ràng chỉ cần nghệ sĩ có mặt, tại sao Địch An Mạch lại gọi hắn đi cùng, thì ra là còn chuyện đợi hắn ở đây.

Sự thật chứng minh thời khắc mấu chốt IQ của Trương Lâm Bách vẫn là online, ít nhất hắn hiểu được ý trong lời nói của Địch An Mạch, một màn hôm nay, chính là để hắn có chết cũng chết một cách rõ ràng.

Giữa chết đi trong giày vò và chết một cách khó hiểu, thì dựa theo ân oán của người này và nguyên chủ, Địch An Mạch đương nhiên cho hắn lựa chọn vế đầu, dù sao càng khắc sâu vào ký ức không phải sao!

Mặc kệ Trương Lâm Bách có sợ hãi dày vò thế nào, sáng hôm sau trên mạng đã lộ ra tin tức người đại diện nào đó dẫn mối trong thời gian dài, đưa nghệ sĩ trong tay lên giường nhà đầu tư, thậm chí gián tiếp tạo ra bệnh tinh thần cho không dưới hai người, một người chết thảm, tất cả đều được kéo màn lộ ra.

Khi Trương Lâm Bách bị ép tiếp nhận điều tra, Địch An Mạch đã đến đoàn làm phim.

《Lăng Tiêu》không hổ là tác phẩm lớn, chỉ là địa điểm quay đầu tiên đã là nơi rộng hàng nghìn mẫu đất, kiến trúc rộng lớn kia, nói là kiến trúc cổ quốc gia cũng sẽ có người tin.

Địch An Mạch đến trình diện đã nhìn thấy Điệp Đình đứng đợi, Tạ Cảnh Hành thì lại không tới, chỉ có phó đạo diễn Vương đang bận rộn trước sau.

Diệp Đình lấy ra một phần hợp đồng đưa cho Địch An Mạch, “Kiều tiên sinh, cậu xem một chút có vấn đề gì không, không có thì có thể ký tên bên dưới.”

“Được.”

Dựa theo lệ thường, hẳn là nên xác định sau tạo hình mới ký, rõ ràng là Tạ Cảnh Hành mở cửa sau cho Địch An Mạch, nhìn gương mặt thiếu niên đang cúi đầu đọc hợp đồng trước mặt, Diệp Đình lại một lần nữa dâng lên cảm giác như gặp quỷ.

Cậu ta vốn dĩ cho rằng dựa theo tính cách của boss, cả đời này sẽ không phá lệ vì ai, nhưng nhận thức này hết lần này đến lần khác bị phá vỡ trên người thiếu niên này.

Địch An Mạch nhìn hợp đồng trong tay, trong lòng không nhịn được mà kinh ngạc, cũng không phải hợp đồng có vấn đề gì, chỉ là đãi ngộ trong hợp đồng cũng quá mức hậu đãi rồi.

Nếu như cậu là diễn viên tuyến 1 thì cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu hiện tại chỉ là một tên tuyến 18, dựa theo nội dung trên hợp đồng, đây còn không phải là tặng tiền cho cậu thì là gì.

Lẽ nào tên gia hỏa kia thật sự không tính toán tiềm quy tắc với cậu?

Địch An Mạch cầm hợp đồng có chút phiền muộn.

“Kiều tiên sinh, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Giọng nói Diệp Đình mang theo nghi hoặc.

“Không có vấn đề gì.” Địch An Mạch hồi thần, nâng bút lên xoạt xoạt ký ba chữ Kiều Linh Sam, rồi đưa hợp đồng lại cho Diệp Đình, “Cảm ơn anh, trợ lý Diệp.”

“Không cần khách khí,” Diệp Đình khẽ mỉm cười cất hợp đồng, “Tôi dẫn cậu đến phòng hóa trang.”

Trang điểm cho Địch An Mạch là một người phụ nữ tầm 30 tuổi nhìn rất thân thện, gương mặt có hơi tròn, cười lên ở đuôi mắt còn có vài nếp nhăn, “Tiểu Kiều đúng không, lớn lên thật dễ nhìn, ngồi đây đi.” Cô vỗ vỗ ghế xoay bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.

“Xin chào lão sư.” Địch An Mạch chào hỏi với cô.

“Không cần câu nệ, thả lỏng là được rồi.” Chuyên viên trang điểm cười cười quan sát Địch An Mạch một hồi, “Làn da của cậu không cần trang điểm nhiều, tôi vẽ cho cậu chút đuôi mắt, lông mày kéo dài thêm một chút là được rồi.”

Bản thân Địch An Mạch cũng biết trang điểm, đã từng trong trường hợp chuyên viên trang điểm không đủ cậu thậm chí còn tự trang điểm kiểu nữ cho mình, đương nhiên hiểu được chuyên viên trang điểm nói là tạo hình phù hợp với hình tượng của Tịnh vương.

Bởi vì làn da tốt, Địch An Mạch không tốn nhiều thời gian trang điểm, thay xong quần áo cũng chỉ dùng hơn nữa tiếng đồng hồ.

Lúc này đang quay chụp tạo hình của nam 2, mà nam 2 này không phải là người khác, chính là Mục Hoành Viễn.

Mục Hoành Viễn liếc mắt một cái đã thấy được thiếu niên từ trong phòng hóa trang đi ra, cậu mặc hồng y, tóc đen xõa phía sau, còn vài sợi rơi bên tai, theo gió mà nhẹ nhàng tung tăng, đôi lông mày không hề sắc bén khẽ nhếch lên, ngược lại khóe mắt hơi kéo ra lại toát lên một phần đa tình.

Đây đúng là trang phục của thiếu niên sắm vai Tịnh vương lần đầu tiên xuất hiện.

Mục Hoành Viễn đột nhiên nhớ tới đánh giá của biên kịch Trần Mạch Tấn với vai diễn Tịnh vương này: “Mặc kệ là ăn sung mặc sướиɠ, nhưng lúc lên chiến trường chém gϊếŧ, cũng không giảm nửa điểm phong thái phong hoa.”

Mà vai diễn này, lúc này được sống lại lên người Địch An Mạch.

Ở hiện trường nhìn đến ngây người cũng không chỉ có một mình Mục Hoành Viễn, chỉ cần là ánh mắt rơi trên người Địch An Mạch, thì đều xuất hiện thần sắc kinh ngạc cảm thán.

Nhϊếp ảnh gia vừa nãy còn cầm máy ảnh hứng thú bừng bừng nói Mục Hoành Viễn bày tư thế để chụp, lúc này ánh mắt sáng quắc nhìn Địch An Mạch.

Thiếu nhiên hồng y khẽ cúi đầu, dưới ánh mắt của mọi người, thần sắc có chút xấu hỏ, hai má khẽ đỏ lên, vì thế gương mặt vốn dĩ xinh đẹp lại tăng thêm vài phần kiều diễm, ngón tay trắng nõn không khỏi nắm chặt tay áo, giống như là thỏ con bị lạc đường.

Nhìn thấy thiếu niên hồng y trong đám người, Mục Hoành Trạch cảm thấy trái tim mình nhảy mạnh lên vài cái, đang muốn tiến lên thay người giải vây, lại phát hiện Tạ Cảnh Hoành nhanh hơn một bước.

“Đều ngây ra đó làm gì? Tiếp tục quay chụp.”

Giọng nói lạnh băng của Tạ Cảnh Hành vang lên, mọi người nghe vậy đều giật mình, vội vàng hồi thần, lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.