Khắp Nhân Gian Đều Là Tu La Tràng

Chương 1: Địch ảnh đế người người yêu quý

Trong căn chung cư đơn giản, một người thanh niên gầy ốm tiều tụy nắm chặt lấy điện thoại trong tay, đau khổ cầu xin, “Đạo diễn Thân, cầu xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi thật sự không thể không có vai diễn này, cầu xin ngài!”

“Xin lỗi, Tiểu Kiều, không phải là tôi không giúp cậu, tôi cũng là không làm gì được, vai diễn này người bên trên đã định người rồi, tôi cũng không có cách nào khác, thật xin lỗi, sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa.”

“Tút tút tút.”

Nhìn điện thoại bị cúp, Kiều Linh Sam run rẩy gọi lại một lần nữa gọi, nhưng đầu dây bên kia hết lần này đến lần khác, đều không có người nghe máy.

Sắc mặt Kiều Linh Sam dại ra, giống như là muốn phân cao thấp mà gọi hết lần này đến lần khác, lại một lần gọi không được, đột nhiên có điện thoại gọi đến, là bệnh viện gọi tới, Kiều Linh Sam liếʍ môi khô khốc, lập tức nhấn nghe, “Bác sĩ Hà, tôi sẽ nhanh chóng gom đủ tiền phẫu thuật, xin ngài nhất định đừng ngừng trị liệu cho mẹ tôi, tôi......”

“Kiều tiên sinh, mẹ của cậu vào 1 tiếng trước, trước khi y tá đi vào đổi thuốc đã tự sát, chúng ta đã tận lực cấp cứu, nhưng..... xin nén bi thương.”

“Kiều tiên sinh? Kiều tiên sinh, cậu có đang nghe không?”

Địch An Mạch vừa mới tiếp nhận thân thể này nhìn điện thoại vẫn còn đang trong cuộc trò chuyện, duỗi tay cởi bỏ hai khuy áo sơ mi, ngồi xuống sô pha nhỏ duy nhất trong phòng, tìm một tư thế thoải mái, mới chậm rì rì nói, “Xin lỗi, vừa nãy tôi nghe khổng rõ, xin hãy nói lại lần nữa.”

“Tôi biết chuyện này đối với cậu mà nói nhất thời có chút khó tiếp thu, nhưng mẹ của cậu nhất định là không muốn nhìn thấy cậu đau lòng như vậy, xin hãy nén bi thương, nếu như tiện, thì xin hãy nhanh chóng đến bệnh viện nhận di thể của mẹ cậu.” Dường như đã chứng kiến nhiều sinh ly tử biệt, giọng nói đối phương nghe thì ôn hòa, kỳ thật lại không có bất cứ độ ấm nào.

Nhìn thấy điện thoại bị ngắt kết nối, Địch An Mạch khẽ cong khóe môi, biểu tình nhãn nhã mà đánh giá chung cư đơn nho nhỏ này, sau đó liền nhăn mày, nhìn chằm chằm xung quang giường đệm là một đống vỏ mì gói lộn xộn, có vẻ đã ở đó một thời gian, mới quay người đi vào toilet.

Người trong gương có một diện mạo được ông trời ưu ái, cho dù là có quầng thâm mắt, vẫn là cái túi da tốt, làn da trắng bệch, mắt tràn ngập tơ máu, cũng chỉ làm tăng thêm phong đạm bệnh mỹ nhân cho người này, là kiểu nhìn thấy mà thương.

Chỉ có điều thần sắc hiện tại quá mức hờ hững, làm cho diện mạo có vài phần vô hại của nguyên chủ càng thêm khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Địch An Mạch chớp chớp mắt, biểu tình biến hóa trong nháy mắt, lộ ra nụ cười xấu hổ với cái gương, chỉ một thoáng liền như băng tuyết tan chảy.

Chính là cảm giác rung động.

Khó trách có nhiều người không từ thủ đoạn mà có được nguyên chủ như vậy.

Địch An Mạch vừa lòng chọc chọc ngón tay lên làn da non mịn trên mặt, thân thể này có điều kiện rất tốt, hoàn toàn không cần dược vật điều dưỡng, nghỉ ngờ thật tốt là có thể khôi phục trạng thái hoàn mỹ.

Địch An Mạch là một người đến từ bên ngoài.

Chính xác mà nói, cậu nhận được ủy thác, đến sắm vai Kiều Linh Sam người diễn vai ác này, và lấy thân phận của nguyên chủ để nghịch tập, đây là nghiêm vụ đầu tiên của cậu.

Kiều Linh Sam là một diễn viên, chính xác mà nói là một diễn viên nhỏ tuyến 18 mới gia nhập giới giải trí không đến 1 năm, giống như các vai ác trong kịch bản cẩu huyết, cậu ta có một người mẹ bị bệnh nặng, cần tiền gấp để chữa bệnh, cho nên dưới sự cố ý dụ dỗ, không hề cố kỵ bước vào giới giả trí.

Nhưng đây không phải là cọng rơm cứu mạng cậu ta, ngược lại còn là sự bắt đầu cho tai ương của cậu ta.

Vì diện mạo quá mức xuất sắc, sau khi diễn một bộ phim thần tượng thanh xuân, Kiều Linh Sam có được sự chú ý rất lớn, nhưng sau đó đều là những bản hợp đồng như hoa như tuyết, mà là yêu cầu bao dưỡng đến từ nhiều phía.

Kiều Linh Sam một thân ngạo cốt đương nhiên không đồng ý, nhưng nước trong giới giải trí quá sâu, một tiêu bạch thỏ làm sao chơi lại đám sói đói.

Kết quả đương nhiên là thịt nát xương tan, không chỉ danh tiếng bị hủy hoại, mẹ cậu ta cũng vì giảm bớt gánh nặng cho cậu ta mà nhảy lầu tự sát.

Vì báo thù, tiểu bạch thỏ đương nhiên là hắc hóa, trở thành trùm phản diện, leo lên được kim chủ lớn nhất giới giải trí, cũng chính là nam chính, lợi dụng nam chính không hề lưu tình mà vả mặt những người trước đây đã khinh nhục cậu ta.

Nhưng mà lúc cậu ta yêu nam chính, lại phát hiện bản thân chỉ là một thế thân.

Nếu như Kiều Linh Sam là vai chính, vậy thì kết quả đơn giản là dây dây dưa dưa mọi người cùng vui vẻ, nhưng cậu ta chỉ là vai ác, cho nên không qua bao lâu, bạch nguyệt quang của nam chính trở về.

Cuối cùng đương nhiên là nam chính và bạch nguyệt quang cùng đối kháng vai ác, vai ác ảm đảm mà xuống sân khấu, thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng.

Nhìn xong cốt truyện lại nhìn mặt nguyên chủ, Địch An Mạch không khỏi cảm thán một chút, gương mặt này mà chỉ có thể đi làm thế thân, tên nam chính này quả thật là mắt mù.

Địch An Mạch: “022, nhiệm vụ.”

022: “Vâng, ký chủ, nhiệm vụ của ngài là: Một, trở thành ảnh đế, hai, có được sự yêu thích của 1 tỷ người trở lên.”

Địch An Mạch nhướng mày, “Tiêu chuẩn yêu thích là cái gì?”

022: “Ít nhất phải có được 50 điểm giá trị hảo cảm, số người đáp ứng yêu cầu hiện tại là: 1, giá trị hảo cảm ký chủ có thể tự mình xem xét, cũng có thể dò hỏi hệ thống.”

022 là hệ thống phụ trợ cho Địch An Mạch, đối với nó lai lịch của Địch An Mạch không hề biết rõ ràng, nhưng chí ít trước mắt bọn họ là quan hệ hợp tác.

Có điều chỉ có một fan có giá trị hảo cảm vượt qua 50, tiểu diễn viên này cũng thảm quá rồi.

Cởϊ áσ sơ mi nhăn dúm dó vài ngày không thay ra, Địch An Mạch tắm rửa một cái, đi tới tủ quần áo chọn một bộ quần áo sạch sẽ, đi tới trước gương sửa sang lại tóc có hơi dài xõa trước trán, sửa sang lại sắc mặt, hốc mắc lại đỏ lên, xác định bản thân tiều tụy chỉ hơn chứ không kém với trước đây, mới cực kỳ bi thương mà xông ra khỏi cửa.

Một phen này ‘xông’ ra này hoàn toàn là hình dung theo từ ngữ, đám truyền thông phóng viên vốn dĩ còn canh giữ dưới tầng để đợi vạch trần tin tức Kiều Linh Sam bị bao dưỡng cũng không ngờ được cậu sẽ làm ra một màn như vậy, không kịp phòng bị, thế mà trừng mặt nhìn cậu chạy ra khỏi cửa tiểu khu, ngăn xe taxi lại rồi biến mất trong tầm mắt.

Mấy phóng viên trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là phóng viên hơi có tuổi một chút phản ứng lại, “Ngây ra đó làm gì! Đuổi theo!”

Hiện tại là giờ tan tầm, trên đường nơi nơi đều là xe, Địch An Mạch cố tình chọn lúc này ra khỏi nhà nào có để cho bọn họ đuổi kịp.

Địch An Mạch ngồi trên xe mơ màng sắp ngủ, nhịn không được mà đánh ngáp một cái, nếu như không phải là để kịp giờ cao điểm, cậu thật sự còn muốn ngủ một giấc mới bắt đầu làm nhiệm vụ, cơ thể này ít nhất có đến 48 tiếng không được nghỉ ngơi rồi.

“022, mở bài hát cho tôi nghe.”

022: “Xin chào ký chủ, tôi không phải là radio của ngài.”

“Nhiệm vụ quan trọng hay là radio quan trọng?”

022; “......”

“Đoàn kết là sức mạnh! Đoàn kết là sức mạnh! ......”

Nghe thấy tiếng hát dõng dạc hùng hồn trong đầu, Địch An Mạch khẽ cong khóe miệng, “Thật không ngờ phẩm vị của ngươi còn rất độc đáo.”

022: “.......”

......

Có lẽ xuất phát từ một chút xíu nhân tính, cũng có lẽ là chột dạ, mặc kệ là trong tình tiết nguyên tắc, hay hiện tại đám kim chủ ông chủ lớn trước đây muốn bao dưỡng Kiều Linh Sam cũng không xuất hiện ở bệnh viện.

Địch An Mạch thu dọn di vật ít đáng tương của mẹ nguyên chủ, sau đó đến nhà xác nhìn người mẹ đến cuối cùng cũng không để lại một câu gì cho con trai một cái, tự mình đưa bà lò hỏa thiêu.

Xử lý xong hậu sự của mẹ nguyên chủ, Địch An Mạch tránh né đám paparazzi vừa về đế chung cư, còn chưa kịp thu dọn, điện thoại lại vang lên, điện thoại gọi đến hiển thị ‘Anh Trương’, là người đại diện của nguyên chủ, chính là người nguyên chủ điên cuồng muốn tìm trước khi Địch An Mạch xuyên đến.

Không đợi Địch An Mạch mở miệng, đối phương đã nói liên hồi, “Nhiều ngày như vậy rồi, cậu cũng nên suy nghĩ xong rồi đi, lão tổng Lăng Hà nhìn trúng tên tiểu tử cậu là phúc phận của cậu, trong cái giới này nào có không dính nước bùn, huống hồ cậu là đàn ông, lại không cần giữ trinh tiết, Lăng tổng người ta nói rồi, chỉ cần cậu ngủ với ông ta một đêm, nam 2 bộ phim kia chính là của cậu......”

Nghe tới đây, Địch An Mặc đơ mặt cúp điện thoại tắt nguồn.

Thời gian dài tập trung tinh thần không được nghỉ ngơi, tuy Địch An Mạch được xưng là "cần cù lao động" nhưng cũng có chút không chịu nổi, nhưng nhìn thấy trong phòng một mảnh rối tinh rối mù cậu thật sự không ngủ nổi.

Lại tốn gần 3 giờ để quét tước trong ngoài chung cư một lần, Địch An Mạch mới nằm xuống.

Nhưng vừa mới nằm xuống chưa được mấy phút, tiếng đập cửa lại vang lên.

“Rầm rầm rầm!”

“Kiều Linh Sam! Tôi biết cậu ở bên trong! Mở cửa cho tôi, hiện tại có người nhìn trúng cậu là vinh hạnh của cậu, cậu đừng có không biết tốt xấu! Cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của mình đi, cái giày rách không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua còn bày sắc mặt với lão tử, mở cửa! Mau mở cửa!”

Tiếng đập cửa kịch liệt cùng tiếng mắng chửi liên tục, vẫn may tòa nhà này cách âm không tồi, cộng thêm bên cạnh nhà nguyên chủ cũng không có người ở, cho nên lúc này không có ai đi ra xem náo nhiệt.

Trương Lâm Bách xưa nay là người không đạt được mục đích không bỏ qua, đặc biệt ham thích đem tiểu minh tinh sạch sẽ đưa lên giường kim chủ để lấy được càng nhiều tài nguyên hơn .

Kiều Linh Sam lớn lên đẹp, có thể đổi lại được càng nhiều lợi ích hơn, lúc đầu hắn cũng là ôm loại tâm thái này ký với Kiều Linh Sam, nhưng thật không ngờ miếng thịt này nhìn thì ăn ngon, lại vô cùng khó gặm, mắt nhìn thấy miếng thịt sắp thối rồi, còn có người cần, hắn đương nhiên là không chờ được mà đem người bán ra ngoài.

Có điều bàn tính này của Trương Lâm Bách rõ ràng là không thể thực hiện được, không nói đến hiện tại người bên trong đã thay đổi linh hồn, cho dù bản thân Kiều Linh Sam cũng không để cho hắn thực hiện được.

Nếu không Kiều Linh Sam trong nguyên tác cũng không thể đáp lên cái cây đại thụ như nam chính, dù sao nam chính cũng có tính là có thói sạch sẽ.

Trương Lâm Bách lại gõ của thêm chốc lát, phát hiện không có người mở cửa, không khỏi hung hăng đá vào cửa một cước, “Tên tiểu tử cậu đợi đó, lão tử sẽ đi tìm người đến dỡ cái cửa này đi!”

“Cạch.”

Trương Lâm Bách đang chuẩn bị xoay người đi xuống tầng, cửa phía sau hắn đột nhiên mở ra, Trương Lâm Bách trong lòng vui vẻ, trong đôi mắt nhỏ lướt qua một tia đắc ý, “Kiên trì không nổi nữa đúng không, ai bảo tên tiểu tử cậu giả vờ thanh cao, nhanh đi tắm rửa, đến tối dẫn cậu đi gặp Lăng tổng, tôi hẹn 7 rưỡi tối, hiện tại đã 6 giờ rồi, còn không mau nhanh lên! Cậu cậu cậu, a a.....”

Đôi mắt đen không có tiêu cự của Địch Anh Mạch nhìn chằm chằm Trương Lâm Bách, một phen bẻ ngón trỏ của Trương Lâm Bách vừa mới chỉ vào cậu, sâu kín nói: “Anh vừa nãy nói nhanh lên cái gì?”

Trương Lâm Bách hít một hơi thật sâu, đau đến trước mắt biến thành màu đen, lại bị ngữ khí của Địch An Mạch làm cho sợ đến mức rùng mình, “Mau, mau thả tôi ra!”

“Ồ.” Địch An Mạch lạnh nhạt đáp lại, sau đó cổ tay dùng sức, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, ngón tay trỏ đó bị bẻ gãy, theo đó là tiếng thét chói tai của Trương Lâm Bách, Địch An Mạch thong thả ung dung thu tay về, “Không có ai dạy anh, đừng có dùng ngón trỏ chỉ vào người khác sao? Không lịch sự.”