Bắt Đầu Từ Chuyến Tàu Định Mệnh

Quyển 1 - Chương 4: Tàu Hỏa Xuân Thiên (4)

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn sang lần nữa, đối phương đã nhìn về phía người khác, giống như hoàn toàn không có gì khác thường xảy ra.

Ghế trước có người muốn mua một chai nước, hiện đang tính tiền, nhân viên phục vụ đưa nước tới.

Một lần liếc nhìn bâng quơ này, Đông Chí thiếu chút nữa hét ầm lên.

Bị đèn đêm chiếu rọi, phản chiếu lêи đỉиɦ toa xe một cái bóng mơ hồ, chẳng biết tự mình di động từ lúc nào, động tác hoàn toàn khác với thân chủ, đang từ từ đưa tay về phía ghế ngồi!

Bóng đen vốn dẹp khi đến trước đỉnh ghế, lại hóa thành sương đen thực thể thẩm thấu đi xuống.

Chỉ lát nữa là đυ.ng đến ghế của hành khách phía trước, vậy mà người chung quanh lại chẳng có ai phát hiện!

Dưới cơn kinh hãi, Đông Chí không chút nghĩ ngợi, lấy Minh Quang phù trong túi ra ném về phía sương đen!

Phù chú xuyên qua sương đen, trong nháy mắt phát ra một chùm sáng chói mắt, như ánh đèn đột nhiên chợt hiện liền tắt. Đông Chí thấy tầm phù kia nổ tung cùng với sương đen, hóa thành bột phấn biến mất không còn tăm tích.

Người nhân viên phục vụ kia lập tức nhìn về phía Đông Chí, nụ cười ngập tràn khi nãy đã biến mất không còn tăm tích, thay vào đó chính là vẻ dữ tợn vặn vẹo làm người ta run rẩy, oán độc trong ánh mắt gần như muốn tràn ra ngoài.

Hắn đẩy xe ăn về phía trước, người lại nhào tới!

Đông Chí thậm chí còn không thể thấy rõ động tác của đối phương ra làm sao, vai đã bị nắm chặt lấy.

Đau đớn trong nháy mắt xuyên thấu quần áo và da thịt, trực tiếp đến thẳng xương cốt. Tầm mắt trước mặt hoàn toàn mơ hồ, phảng phất như bị sương máu bao trùm. Đông Chí có cảm giác như là vai mình đã bị xé nát rồi, đau đớn cực độ làm cho hắn không nhịn được thét lên.

“A! ! !”

Đột nhiên, trước mắt sáng bừng, tựa như pháo hoa đột niên nở rộ trước trời đêm, rực rỡ lại không chói mắt, khói lửa tan đi còn lại lưu quang, lộng lẫy hoa lệ, tràn ngập tầm mắt hắn.

Bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm sắc nhọn, rất có lực xuyên thấu, trong sự thê thảm còn mang theo oán hận không cam lòng, khiến người ta khó lòng nhịn được phát run toàn thân, muốn che lỗ tai lại.

Bả vai bị tóm chặt đột nhiên nhẹ đi. Đông Chí vô lực ngã ngồi về sau, thở dốc từng hơi một.

Mà hỗn loạn cũng mới vừa bắt đầu.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay cả đèn đêm trong toa xe vốn đang bật sáng cũng cùng lúc tắt phụt, theo động tĩnh binh binh bang bang trong xe ăn, các hành khách kêu lên sợ hãi, không ít người cuống quít hô to “Làm sao vậy” “Xảy ra chuyện gì”.

Đúng giây phút đó, vai Đông Chí hơi trầm xuống, tựa như có người đè lại.

Còn chưa triệt để khôi phục lại từ trong cơn kinh hãi, hắn theo bản năng muốn kêu lên sợ hãi, miệng lại đúng lúc bị che, bên tai truyền tới một thanh âm: “Là tôi.”

Là người đàn ông Hà Ngộ gọi là lão đại kia!

Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, mà có lẽ là do nguyên nhân từ Hà Ngộ, trái tim gần như là nhảy ra khỏi miệng của Đông Chí giống như được một bàn tay đón lấy, từ từ thả lại chỗ cũ.

Tựa hồ nhận ra hắn đã thả lỏng, lúc này người đàn ông mới buông tay ra.

“Chữa vai cho cậu một chút.” Đối phương lời ít ý nhiều nói.

Đông Chí lập tức cảm thấy bên vai bị thương của mình giống như bị một chậu nước đá rót lên, đau rát trong nháy mắt tan dần. Hắn vốn tưởng nửa cánh tay đều không còn tri giác, nhưng bây giờ nỗ lực giật giật ngón tay, phát hiện vậy mà tốt hơn nhiều so với vừa nãy.

Hắn há mồm muốn nói cám ơn, cổ họng lại khô rát đau đớn. Lượng mồ hôi vừa nãy chảy ra giống như đã rút hết tất cả lượng nước, thân thể cũng mềm nhũn, căn bản không đứng lên nổi.

Đèn lớn trong toa xe sáng lên, không biết là ai hô một tiếng “Có người bất tỉnh”, các hành khác mờ mịt khác lúc này mới phát hiện nhân viên phục vụ vừa rồi đẩy xe ăn lưu động đến đang ngã trên mặt sàn, bất tỉnh nhân sự.

Trong đầu Đông Chí vẫn luôn hiện lên nụ cười quỷ dị mà đối phương nhìn mình hé ra, không nhịn được nhìn về phía mặt sàn.

Mà dưới một cái nhìn này, Đông Chí không khỏi cảm thấy kinh hoàng trong lòng.

Không biết có phải do ánh sáng tạo thành ảo giác không, hắn tựa hồ nhìn thấy trên trán đối phương có một vệt hồng khá dài nhàn nhạt.

Đông Chí không dám đi lên kiểm tra tỉ mỉ, quay đầu muốn đem sự phát hiện này nói cho người đàn ông, lại phát hiện chẳng biết từ lúc này đối phương đã không còn ở đây.

Đến vô ảnh, đi vô tung, không để lại bất cứ dấu vết. Nếu không phải đau đớn trên bả vai quả thực đỡ hơn rất nhiều, Đông Chí gần như muốn hoài nghi bản thân lại sinh ảo giác.

Tiếp viên trên tàu nhanh chóng dẫn cảnh sát tàu nhanh chóng chạy lại, đẩy đoàn người ra, khom lưng xem xét, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.

Tình cảnh bên trong buồng xe rối loạn như tơ vò, có đứa nhỏ kinh hãi khóc lên nỉ non, có hành khách oán giận, nhân viên phục vụ ngã trên đất nhanh chóng bị đưa đi, một lát sau, cảnh sát tàu đã đi lại quay về, bắt đầu dò hỏi lần lượt từng người về tình hình lúc đó.

Lúc Đông Chí bị hỏi, đương nhiên không dám đem sự thật nói ra, chỉ nói nhân viên phục vụ không biết vì sao lại đột nhiên ngã xuống, ngay sau đó ánh đèn tắt phụt, hắn cũng không nhìn thấy gì, đại khái là không khác gì mấy với lời giải thích của những hành khách khác.

Lúc Hà Ngộ trở lại còn bị cảnh sát tàu hỏi thăm một chút, may mà hắn mang theo vé tàu bên người. Đông Chí nhìn thấy hắn, như nhặt được cứu tinh, ngược lại, Hà Ngộ thấy vẻ mặt trắng bệch của hắn, vô cùng sửng sốt.

“Xảy ra chuyện rồi?”

Đông Chí gật gật đầu, thấp giọng đem chuyện vừa nãy phát sinh đơn giản kể lại.

“Lão đại đã tới?” Hà Ngộ như trút được gánh nặng, “Còn may, có lão đại ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Vai cậu thế nào rồi, tôi xem qua một chút.”

Đông Chí cũng muốn xem coi thương tích của mình ra sao. Một túm vừa nãy, hắn cảm giác như xương vai của mình cũng nát bấy theo rồi.

Hắn cởϊ áσ, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên bị dọa giật nảy mình.

Trên vai trái có thêm một hình bàn tay năm ngón xanh tím gần như là đen, đúng là vị trí vừa nãy đối phương chộp vào trên bả vai hắn.

Hà Ngộ nghiêm sắc mặ chạm vài cái lên trên dấu bàn tay, rốt cục thở ra một hơi: “Không sao, chỉ là có chút ứ đọng máu, may mà cậu gặp được lão đại, không thì không chỉ là lưu lại vết tích như thế này đâu.”

Đông Chí nơm nớp lo sợ: “Thì thế nào? Bị vỡ nát gãy xương sao?”

Hà Ngộ lắc đầu một cái, sắc mặt có chút căng thẳng: “Đây là còn may đó, một khi ma khí rót vào qua da, thông qua dòng máu chảy khắp toàn thân, tinh hồn cả người sẽ bị ma khí tập kích đánh tan tành, trở thành một cái xác không hồn, cho đến lúc đó thì không còn gì cứu vãn nổi nữa rồi.”

Biến thành cương thi á?

Đông Chí run lẩy bẩy: “Có thể nói rõ thêm một chút không?”

Hà Ngộ vỗ bốp một cái lên bả vai hắn: “Nói chung chính là một chữ, chết!”

Đông Chí bị hắn vỗ một cái, sợ đến run bắn lên.

Thành thật mà nói, trước lúc này, cho dù là lúc Hà Ngộ viết xuống tấm phù kia đưa cho Đông Chí, từ tận đáy lòng hắn vẫn còn ôm ấp thái độ bán tính bán nghi với loại chuyện quái lực loạn thần này. Mà lúc tấm phù kia va chạm với sương đen nổ tung tóe ra tia lửa, cùng với dấu tay hiện tại trên bả vai hắn, cũng làm cho hắn không thể không tin tưởng Hà Ngộ.

Người bình thường nắm lấy bờ vai hắn, cho dù dùng lực cỡ nào, cũng không thể lưu lại dấu vết như vậy.

Cánh cửa của một thế giới mới đang từ từ mở ra đối với Đông Chí.

Đông Chí cũng muốn học những cô bé trong công ty kia gào rú, hắn có thể đem cánh cửa này khóa lại một lần nữa hay không a ? !

Hắn bình ổn hô hấp lại chút: “Còn có một việc, nhân viên phục vụ vừa rồi ngã xuống kia, trên trán có một vệt đỏ, tôi từng thấy qua trong mơ!”

Hắn đem giấc mộng mà mình có lúc trước miêu tả lại cho Hà Ngộ nghe.

Vẻ mặt Hà Ngộ nghiêm túc hẳn lên: “Anh dẫn cậu đi gặp lão đại.”

Đông Chí hồi hộp không yên, bước đi như đạp trên bông, vẫn là dựa vào Hà Ngộ nửa đỡ nửa dìu, mới đi đến được toa xe giường mềm.

Trong toa giường mềm không một bóng người, ngay cả hành lý cũng không có, chỉ riêng cái giường dưới bên trái, bên gối có đặt một quyển sách bìa ngoài sặc sỡ.

“Không biết lão đại đi đâu rồi, gian giường mềm này được bọn anh bao hết rồi, cậu cứ tùy tiện ngồi đi, tôi đi mua cho cậu chút đồ uống nóng.”

Hà Ngộ nói xong liền đi. Đông Chí rất muốn kéo hắn lại, nhưng cảm thấy như vậy quá nhát gan, không thể làm gì khác hơn là giả vờ trấn định, đánh giá chung quanh, tầm mắt bất tri bất giác rơi vào trên quyển sách kia.

Lại gần nhìn xem, tựa sách là “365 truyện cổ tích”.

Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên bộ dạng đàng hoàng trịnh trọng của người đàn ông kia khi cầm quyển truyện cổ tích, cảm thấy quả thực là một hình ảnh khó có thể tưởng tượng.

Lẽ nào đối phương mua cho trẻ nhỏ trong nhà?

Đông Chí cảm thấy chưa được sự đồng ý của chủ nhân người ta đã tự tiện lật sách ra xem là không tốt lắm, lại không khống chế được lòng hiếu kỳ. Hai thanh âm không ngừng cầm đao giao chiến trong đầu, cuối cùng bên tiểu nhân kia chiếm được phần thắng, hắn liền đưa tay vươn về phía quyển sách kia.

Hắn không hề cầm lên, chỉ tiện tay mở ra trang đầu tiên.

Vậy mà không phải truyện cổ tích, mà là một quyển sổ ghi chép?

Hắn a một tiếng, phát hiện chữ viết phía trên rất ẩu, so với cái chữ xấu như gà bới của Hà Ngộ còn khó đọc hơn nhiều, nhưng mà lại có cảm giác kinh tâm động phách như muốn xé nát trang giấy.

Không giống chữ giản thể, cũng không phải chữ phồn thể, lại càng không giống ngoại ngữ, đây là loại văn tự gì?

Đông Chí biết mình không nên nhìn tiếp nữa, nhanh chóng đè nén cơn xúc động muốn lật tiếp thêm trang khác, khép quyển sổ lại.

Một khắc sau, cửa bị đẩy ra.

Đông Chí giật mình, vội quay đầu lại nhìn, Hà Ngộ đang đứng trước cửa.

“Xin lỗi, tôi cứ tưởng đó là truyện cổ tích, muốn cầm lên xem chút!” Không đợi đối phương dò hỏi, hắn đã chủ động mở miệng nói thật.

Kết quả Hà Ngộ khà khà hai tiếng: “Không sao, dù sao anh cũng từng lén xem rồi! Lão đại nhàn rỗi không có chuyện gì thường thích viết viết vẽ vẽ lên đó, chỉ là người bình thường có xem cũng chẳng hiểu được, nhìn cũng vô dụng thôi.”

Hắn thả nước nóng trong tay xuống, nói với Đông Chí: “Kinh phí eo hẹp, không mua được chocolate nóng, uống tạm chén nước nóng vậy.”

Đông Chí: …

Kinh phí eo hẹp cỡ nào mà có thể bao toàn bộ toa giường mềm này chứ?

Có lẽ vẻ mặt của hắn quá rõ ràng, Hà Ngộ ai oán nói: “Cũng là vì bao hết chỗ này, cho nên mới không thừa được bao nhiêu kinh phí đó!”

Đông Chí rất kỳ quái: “Chỗ này còn thừa đến mấy cái giường, tại sao anh còn phải đi ngồi ghế cứng?”

Hà Ngộ than thở: “Công tác cần thiết, không thể tập trung ở cùng một toa xe, bên phía giường cứng kia còn có người đang trông chừng.”

Đông Chí nhớ tới mẹ con Từ Uyển, liền hỏi Hà Ngộ có đuổi kịp người ta không.

Hà Ngộ lắc đầu một cái: “Lúc đó anh cũng có chạy qua vài toa xe, cũng không thấy đôi mẹ con mà cậu nói, có phải là cậu nhìn nhầm rồi không?”

Đang lúc nói chuyện, người đàn ông trở về.

“Tại sao lại dẫn người về?” Hắn không hề chào hỏi Đông Chí, trực tiếp hỏi Hà Ngộ.

Hà Ngộ đem giấc mơ của Đông Chí kể lại lần nữa. Quả nhiên người đàn ông nhíu mày, nhìn về phía Đông Chí, chỉ chốc lát sau lại lắc đầu.

Đông Chí khẩn trương hẳn lên, không biết lắc đầu là có ý gì.

Hà Ngộ vội hỏi: “Thế nào?”

Người đàn ông nói: “Không thấy có gì dị thường.”

Hà Ngộ thở ra một hơi: “Vừa nãy bả vai cậu ấy bị trúng một trảo, tôi dã giúp cậu ấy thanh lý lại, chỉ sợ trong cơ thể vẫn còn trong tàn dư, muốn tìm anh xem qua một chút.”

Lại động viên Đông Chí: “Đừng lo lắng, lão đại nói không sao, vậy chính là thật sự không sao rồi.”

Người đàn ông nói: “Không được, đến trạm tới bảo hắn xuống xe ngay.”

Trạm tiếp theo là Thiên Tân, còn cách trạm cuối rất xa.

Đông Chí nói: “Nhưng mà tôi muốn đi Trường Xuân.”

Hà Ngộ thấy sắc mặt người kia không đúng, liền hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Người nhân viên phục vụ kia chết rồi.”

Đông Chí kinh hãi.

Hà Ngộ truy hỏi: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”

Người đàn ông nói: “Không có ngoại thương, phải kiểm tra sâu thêm. Tôi đã đuổi theo trực tiếp nói chuyện, lúc đến trạm tiếp theo, đem người giao cho chúng ta xử lý.”

Hà Ngộ hỏi: “Vậy chúng ta cũng xuống xe theo?”

Người đàn ông lắc đầu: “Có người tiếp nhận, có kết quả xét nghiệm sẽ nói cho chúng ta.”

Hắn không nói tỉ mỉ, chắc là vì có Đông Chí ở đây.

Hà Ngộ liếc mắt nhìn Đông Chí, cầu tình thay hắn: “Lão đại, dù sao chúng ta cũng xuống trạm cuối, không bằng để cho cậu ấy đi cùng một đoạn. Hiện giờ cũng không biết rốt cục là có bao nhiêu… Thứ, nhỡ đâu Đông Chí xuống xe liền bám theo cậu ấy, chúng ta nhất thời không thể quan sát, đến lúc đó thu dọn còn mệt hơn, anh thấy thế nào?”

Người đàn ông không nói.

Đông Chí thấp thỏm bất an, tâm tình giống như năm đó vừa mới tốt nghiệp đi phỏng vấn, lúc trả lời câu hỏi của giám khảo vậy.

Hắn không nói rõ được rốt cục là mình muốn được giữ lại hay không muốn được giữ lại.

Hà Ngộ nhìn Đông Chí liếc mắt ra hiệu.

Đông Chí hiểu ý, vội nói: “Tôi sẽ không nghe không biết gì hết, đến trạm cuối lập tức tách ra, mỗi người một ngả với các anh!”

Người đàn ông rốt cục gật đầu.

Đông Chí hơi sốt sắng, lại có chút thở phào. Không biết là vì có thể ở lại bên cạnh mấy người lai lịch thần bí này, nhìn thêm càng nhiều chuyện lạ kỳ quái, hay là bởi vì người đàn ông trước mắt này.

Cho dù đối phương không nói lời nào, cũng giống như một cuốn sách trong đêm tối, dẫn dụ người ta mở nó ra.