Đệ Nhị Xuân

Chương 31

“Hả?” Lâm Niệm Sơ không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên chuyển chủ đề sang mình.

Tưởng Ngải Đồng: “Giới giải trí vô cùng hỗn tạp, muốn nổi tiếng thì phải trả bất cứ giá nào cũng, thật sự không thích hợp với cậu — người phụ nữ tốt của gia đình hiếm một lần phóng đãng ngủ nhầm với đàn ông.”

Lâm Niệm Sơ đỏ mặt: “…Cậu im đi!”

Tưởng Ngải Đồng: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết người đàn ông đó rốt cuộc như thế nào? Cảm thấy không tồi chứ, nếu không thì ngày hôm sau cậu không thể vui đến vậy. Đây có phải là chó ngáp phải ruồi không?”

Lâm Niệm Sơ không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, cúi đầu nhìn xuống kịch bản.

Tưởng Ngải Đồng không bỏ cuộc, tiếp tục nhiều chuyện: “Hai người bọn cậu vẫn liên lạc à?”

Lâm Niệm Sơ không nhìn lại: “Không, bọn tớ không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào cả.”

Tưởng Ngải Đồng: “Tại sao? Sao không phát triển tiếp mùa xuân thứ hai này?”

Lâm Niệm Sơ không chút do dự nghĩ: “Không cần.”

Tưởng Ngải Đồng thở dài: “Cậu thật là…”

*

Từ Thành phố Đông Phụ đến Thành phố Hạ Đường mất khoảng ba giờ lái xe, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng cứ một giờ lại đổi tay lái cho nhau, khoảng 5 giờ 30 chiều thì đã đến một khách sạn gần phim trường Hạ Đường.

Khách sạn do Tưởng Ngải Đồng đặt, người phụ nữ giàu có này một khi đã ra tay thì phải là loại năm sao, hơn nữa còn đặt hẳn 3 tuần. Nhưng thực tế, cô ấy chỉ ở phim trường ba ngày, sau ba ngày là phải về Đông Phụ rồi, lý do cô ấy đặt tận ba tuần là để Lâm Niệm Sơ có thể tiếp tục ở đó.

Lâm Niệm Sơ xúc động từ tận đáy lòng: “Tưởng Ngải Đồng, cậu thật sự là chị em gái khác cha khác mẹ của tớ!”

Tưởng Ngải Đồng: “Đừng khách sáo như thế, gọi mẹ là được rồi.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Sau khi nhận phòng, cả hai đi theo nhân viên phục vụ phòng giúp họ dọn hành lý lên tầng bảy.

Vì chỉ ở ba ngày, Tưởng Ngải Đồng chỉ đặt loại phòng có một phòng khách một phòng ngủ và một giường đôi.

Sau khi vào phòng, cả hai đi một vòng phòng trước rồi kéo vali về phòng ngủ.

Có thể là do lái xe quá mệt, Tưởng Ngải Đồng liền nằm sải tay xuống chính giữa chiếc giường lớn, một lúc sau cô ấy mới nói với Lâm Niệm Sơ: “Chiếc giường này thật êm ghê, độ đàn hồi cũng rất tốt, rất thích hợp để phập phập phập.”

Lâm Niệm Sơ không nói nên lời: “Sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị nhóm phòng chống khiêu da^ʍ bắt đi.”

Tưởng Ngải Đồng lật người, dùng tay kê đầu, bày ra tư thế mê hoặc, uốn éo nói: “Cục cưng à, cậu thấy tớ đẹp không? Gợi cảm không? Quyến rũ không?”

Lâm Niệm Sơ: “Tớ thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là lão Đoạn suy nghĩ thế nào.”

Tưởng Ngải Đồng thở dài, lại xông xuống giường: “Mẹ nó, nếu anh ấy không về nữa thì tớ sẽ đi mua sεメ toy!”

Lâm Niệm Sơ đưa tay phải lên tai, làm động tác gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc: “Alo, đội phòng chống khiêu da^ʍ à, có người ở đây cứ có hành vi khiêu da^ʍ, khi thì phập phập phập, khi thì sεメ toy, hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.”