Người đàn ông này rất cao và đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc áo khoác len màu xám nhạt dáng dài, áo len cổ lọ màu be, quần jean xám đậm và giày da đen, khí chất lịch lãm và phong độ, trông có vẻ là người có học thức và biết trau chuốt cho bản thân.
Sau khi nhìn thấy Trình Nghiễn, anh ta nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Trình Nghiễm ngay lập tức đoán được người đàn ông này là ai: Chồng cũ của Lâm Niệm Sơ.
Tên gì ấy nhỉ? Hình như là Lương Thần?
Lúc này, trên người anh từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới đều đang mặc quần áo của Lương Thần.
Trong giây phút này, anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì Ngải Lợi đang mặc quần áo cao cấp.
Nếu đã muốn theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vậy thì cứ theo đến cùng.
Tuân theo châm ngôn “Làm người tốt thì làm đến cuối cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên”, Trình Nghiễn nhập vai ngay lập tức, hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng của Đạo diễn Lâm, anh lạnh nhìn Lương Thần, nheo mắt rồi thản nhiên nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, anh là ai?”
Lương Thần bỗng cứng đờ ra như bị sét đánh, anh ta nhìn Trình Nghiễn một cách khó tin, ngay cả giọng nói của anh ta cũng không khỏi run lên: “Anh là… gì của cô ấy?”
Trong cái giây phút dường như đã tra tấn được anh ta, Trình Nghiễn cảm thấy rất khoái chí, đút tay vào túi, bình tĩnh và thoải mái mà lặp lại từng chữ: “Bạn… trai.”
Lương Thần nín thở, nói cách khác, hơi thở của anh ta như bị nghẹn lại, như thể không khí đột ngột bị rút cạn. Sau đó anh ta để ý đến tủ giày, đôi giày da của nam giới, hoa hồng trên hộp các tông và áo khoác len màu xám đậm trên ghế sô pha.
Sắc mặt anh ta dần trở nên u ám, trong lòng đau thắt như bị dao đâm.
Dù đã ly hôn nhưng anh ta vẫn cho rằng Lâm Niệm Sơ là người của mình, cảm giác sở hữu này dần đã trở thành một thói quen đối với anh ta, dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau mười năm.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến khi bước vào xã hội. Trên con đường trưởng thành của đời người, Lâm Niệm Sơ luôn ở bên cạnh anh ta, vì vậy anh ta không thể chấp nhận việc cô có người đàn ông khác, đến chết cũng không chấp nhận được.
Lương Thần hít một hơi thật sâu, cố hết sức kiềm chế ý định đánh người, chỉ vào cửa với vẻ mặt u ám, tức giận gầm lên: “Cút ngay cho tôi!”
Trình Nghiễn không hề nhúc nhích, khẽ nhếch miệng lên lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Từ tận sâu trong lòng, anh rất coi thường người đàn ông này.
Dù có nɠɵạı ŧìиɧ thì con mẹ nó vẫn làm ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Sau khi nghe thấy tiếng thét của Lương Thần, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trình Nghiễn ngoảnh đầu lại, nhìn Lâm Niệm Sơ một cách thảm thương, tủi thân nói: “Cục cưng, anh ta bảo anh cút đi.”