Đệ Nhị Xuân

Chương 14

Bó hoa hồng này giống như tấm màn che cuối cùng trên người cô.

Sau khi đi đến cuối đường, cô mới kéo khoảng cách với Trình Nghiễn, vừa lấy chìa khóa từ trong túi vừa nói: “Tôi đi trước dẫn đường, anh theo sát tôi.”

Trình Nghiễn “Ừ” một tiếng, cũng lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác nỉ, đi tới phía chiếc xe SUV màu đen đỗ bên cạnh Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn, ngây ngẩn cả người, vậy mà là chiếc Porsche Cayenne.

Ngôi sao mới bây giờ đều có tiền như vậy sao? Hơn nữa còn là nam diễn viên vô danh tuyến mười tám.

Chẳng lẽ Trình Nghiễn còn là thế hệ nhà giàu thứ hai?

Nhưng là thế hệ nhà giàu thứ hai thì sao còn phải dựa vào bán sắc để đổi tài nguyên? Trực tiếp bỏ vốn vào đoàn phim luôn đi chứ!

Lâm Niệm Sơ trong lúc nhất thời có hơi mờ mịt.

“Xe của anh à?” Cô nhìn Trình Nghiễn hỏi.

“Chứ sao?” Trình Nghiễn đi tới trước của ghế lái, kéo mở cửa xe, động tác dứt khoát lên xe.

Lâm Niệm Sơ lấy chìa khóa xe của mình ra, trên đó in biểu tượng xe Volkswagen, làm cô cảm thấy mình dường như trèo cao.

Giờ cao điểm đi làm đã qua, trên đường không kẹt, Lâm Niệm Sơ vừa lái xe vừa quan sát gương chiếu hậu, sợ Trình Nghiễn đổi ý giữa đường, đành phải luôn xác định xem chiếc Porsche Cayenne màu đen có còn đi sau xe cô không.

Cũng may Trình Nghiễn là người đàn ông thành thật giữ lời, không bỏ chạy giữa đường, cả đoạn đường lái xe đi sau cô đi vào gara ngầm khu dân cư Đế Hào.

Lâm Niệm Sơ đỗ xe xong, mở cửa xuống xe, Trình Nghiễn vẫn chưa đi vào đỗ xe mà hạ cửa xe, nhìn Lâm Niệm Sơ hỏi: “Tôi đỗ xe ở đâu?”

Loại ấn tượng tốt này, thường đều tạo thành từ chi tiết nhỏ.

Chỗ đỗ xe của nhà Lâm Niệm Sơ bị chiếm rất nhiều lần cho nên cô căm thù đến tận xương tủy đối với hành vi chiếm đoạt chỗ đỗ xe, không khỏi hơi có ấn tượng tốt đối với Trình Nghiễn, cảm thấy người này tuy rằng vừa lạnh nhạt vừa độc miệng, nhưng lại rất có giáo dục và tố chất, cũng không bởi vì xung quanh đều trống chỗ mà tùy tiện đỗ xe.

“Đỗ bên cạnh là được.” Lâm Niệm Sơ chỉ chỗ trống bên cạnh chiếc Volkswagen: “Yên tâm đỗ đi, đây cũng là chỗ đỗ xe của nhà tôi.”

Cô và Lương Thần đi làm đều phải lái xe, cho nên lúc trước đã trực tiếp mua hai chỗ đỗ xe.

Trình Nghiễn lúc này mới lùi xe vào bãi. Sau khi anh mở cửa xuống xe, Lâm Niệm Sơ đi tới trước mặt anh, nghiêm túc nói với anh: “Tôi nói kịch bản cho anh trước, hai chúng ta lát nữa cũng không thể biểu hiện quá xa lạ, nếu không thì cảnh tượng sẽ rất xấu hổ.”

“…”

Rốt cuộc ông đây tại sao lại phải chen vào chuyện đổ vỡ của cô và chồng trước cơ chứ?

Nhìn đôi mắt hồ ly hấp dẫn người khác của Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn cảm giác mình đã trúng mỹ nhân kế.

Nhưng bản thân mình đã đồng ý thì nhất định phải làm cho trót.

Anh mệt mỏi mà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nói đi.”