Vóc dáng người đàn ông như yêu nghiệt này cũng rất xuất sắc. Hai chân mặc tây trang thon dài thẳng tắp, tương đối hút mắt. Cái ghế dài chật chội gần như không chứa nổi đôi chân cực dài đó của anh.
Con người đều thích cái đẹp, Lâm Niệm Sơ cũng giống thế. Cô thoáng cái đã bị giá trị nhan sắc của nam yêun ghiệt này tước vũ khí, còn không khỏi cảm khái trong lòng: Tưởng Ngải Đồng cậu đúng là chị em ruột cùng bố khác ông nội của tớ!
Ban đêm có một anh giai nhỏ như vậy làm bạn, chắc chắn sẽ không cô đơn.
Lâm Niệm Sơ ngồi xuống đối diện người đàn ông yêu nghiệt, khách khí, lịch sự mà tự giới thiệu: “Chào anh, Lâm Niệm Sơ.”
Người đàn ông yêu nghiệt ngước mắt, lạnh lùng quét qua cô. Ấn đường anh ta nhíu lại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Mẹ nó đây mà là người đàn ông tri kỷ ấm áp? Hù tôi à?
Cô định trực tiếp chạy lấy người, nhưng lại ngồi không nhúc nhích. Bởi vì cô cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc từ trên người đàn ông yêu nghiệt một cách rõ ràng, hoặc là nói, là thuộc tính quen thuộc.
Loại thuộc tính này, được xưng là “Nóng nảy”.
Chính như cô lúc này.
Tưởng Ngải Đồng chuẩn bị để cô lấy độc trị độc à?
Vậy thì cô ấy đã thành công.
Tính chất khác nhau thì hút nhau, cùng tính chất thì đẩy nhau ra.
Luồng điện nôn nóng không yên cần trút ra gấp gáp kia trong cơ thể Lâm Niệm Sơ bị kích lên. Cô cũng nhíu mày, khoanh tay dựa lên sofa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông yêu nghiệt đối diện, cực kỳ muốn khiến cho anh phục tùng, làm anh khóc gọi cô là bố, bằng không thì sẽ bị ngột ngạt đến nỗi nội thương.
Cô khẽ nhướng mày, mặt không cảm xúc mở miệng: “Bao nhiêu một đêm?”
Người đàn ông yêu nghiệt lại ngước mắt lên nhìn cô, giống như là nghe được một chuyện cười nào đó, cười lạnh: “Mẹ nó cô mua nổi không?”
Lâm Niệm Sơ cảm nhận được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không chịu yếu thế, cười nhạt: “Vậy phải xem anh có xứng hay không rồi.”
*Tác giả có lời muốn nói
Trình Nghiễn: “Lớn thế này rồi còn chưa từng thấy người phụ nữ nào bá đạo hơn vợ tôi, mới bắt đầu đã muốn ngủ với tôi!”
Lâm Niệm Sơ: “Đó là may mắn của anh!”
Sáng hôm sau, Lâm Niệm Sơ vừa mở mắt đã thấy người đàn ông yêu nghiệt đang nằm bên cạnh cô, phản ứng đầu tiên là bàng hoàng, mờ mịt, sau đó là luống cuống. Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra là tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi gặp ở quán bar, hai người bọn họ đấu khẩu kịch liệt một trận, người này nóng nảy hơn người kia, chỉ muốn ấn đầu của đối phương xuống đất rồi cà, mãi cho đến khi một trong hai chủ động nhận thua và gọi người còn lại là bố mới thôi.
Nhưng mà với những người đang trong trạng thái nóng nảy mà nói thì nhận thua là chuyện không thể nào, chỉ có thể quyết định thắng bại bằng thực chiến. Thế là hai người bọn họ ăn nhịp với nhau mà đến khách sạn.