Lâm Đông giải tán tất cả nhân viên, tháo bảng hiệu của siêu thị xuống.
Nhiệm vụ của mấy ngày tiếp theo chính là ở chỗ này nhận hàng.
Hắn liên hệ với các thương nghiệp cung ứng, lò mổ cùng với các ông chủ trại chăn nuôi khác.
Hàng loạt xe chở hàng nối đuôi nhau đến.
Phần lớn đều là thịt tươi, đương nhiên cũng có một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Từ một góc độ nào đó mà nói, những thứ này đối với Lâm Đông còn quan trọng hơn cả việc ăn!
"Anh Lâm, đồ của anh đến rồi."
Mấy nhân viên mặc đồng phục giao hàng bắt đầu chuyển đồ vào trong siêu thị. Chỉ trong chốc lát các rương đã xếp thành ngọn núi nhỏ, hơn nữa còn cực kỳ nặng.
Bởi vì đây chính là đống vũ khí mà Lâm Đông mua ở trên mạng!
Trong đó có 100 chiếc cung làm từ kim loại, 100 nỏ cùng hàng trăm con dao găm.
Trong giai đoạn đầu của ngày tận thế, những thứ vũ khí này vẫn có lực sát thương đáng kể.
Mặc dù Lâm Đông sẽ biến thành Zombie, nhưng hắn là một con Zombie có lý trí, vậy việc dùng vũ khí cũng đâu có gì lạ, đúng không?
.....
Thời gian trôi qua cực nhanh, rất nhanh đã tới một ngày trước tận thế.
Lâm đông đã tiêu sạch tiền, 200 triệu tệ của hắn, nhờ việc chỉ cần đặt cọc cho nên hắn đã mua được số lượng hàng vượt xa giá trị thực của số tiền đó.
Gần như còn làm lũng đoạn thị trường, hắn đặt nhiều đến mức các nhà cung cấp lớn đều thiếu hàng...
Lúc này đã là chạng vạng tối, trời chiều lặn về phía tây, ánh nắng cuối cùng rải rác trong siêu thị trống trải.
Tất cả các giá để hàng đều trống rỗng, toàn bộ đều đã bị Lâm Đông thu vào bên trong không gian chứa đồ.
Sáng ngày mai.
Tận thế sắp tới.
Lâm Đông đã làm tốt chuẩn bị việc không còn là con người....
Nhưng hắn vẫn cầm cây lau nhà, lau sạch siêu thị không một chút bụi, đây đã là thói quen của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài đường vẫn ngựa xe như nước, không ít người tan tầm đang vội vội vàng vàng bắt xe, nhóm học sinh tiểu học đứng xếp thành hàng chỉnh tề băng qua đường.
Có không ít người lớn trong nhà đến đón học sinh tan học, là một buổi chiều vô cùng bình thường.
Nhưng Lâm Đông biết khi ngày mai đến, tất cả những điều này sẽ không còn tồn tại nữa.
Hưởng thụ sự an bình cuối cùng.
Rầm rầm!
Vào đúng lúc này, cửa cuốn vốn bị kéo xuống lại bị người ta nhấc lên một cách bạo lực, vang lên âm thanh chói tai.
Nương theo ánh nắng chiều rải vào chiếu lên ba thân ảnh.
"Ông chủ Lâm, tao đói quá, lấy chút gì đấy cho tao ăn đi."
Thanh niên cầm đầu nhuộm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh, gã là lưu manh trên con đường này, du côn vô lại, ăn nhờ ở đậu.
Thương gia làm ăn sợ nhất chính là loại người này.
Ba ngày hai bữa đến quấy rối làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh cho nên hầu hết mọi người đều nhẫn nhịn cho qua, đưa chút đồ để đuổi bọn chúng đi.
Lâm Đông còn chẳng thèm nhấc con mắt lên và nói.
"Siêu thị đã ngừng kinh doanh, không còn đồ ăn."
"Cái Đm?"
Bọn côn đồ nhìn những kệ hàng rỗng tuếch, mắt chó trừng lớn, rõ ràng đang kinh doanh rất thuận lợi sao lại không làm nữa?
Nhớ mấy ngày trước vẫn còn đang điên cuồng nhập hàng cơ mà.
"Thế mà lại đóng cửa siêu thị! Nói như vậy... Sau này không được đùa giỡn với mỹ nữ quản lý nữa rồi?"
Một tên tiểu đệ đứng đằng sau khó chịu, thất vọng vô cùng.
"Đại ca, thế này chúng ta xử lý như thế nào?"
Một người khác hỏi.
Thanh niên cầm đầu nghĩ một chút, mắt dò xét Lâm Đông.
"Ông chủ Lâm, mặc dù siêu thị không kinh doanh nữa nhưng mày cũng không thể nhìn các anh em bọn tao bị đói được, chỉ là mượn ít tiền thôi để bọn tao đi ăn một bữa cơm."
Lâm Đông đang hưởng thụ sự yên tĩnh cuối cùng cho nên không muốn để mấy tên vô lại này làm ảnh hưởng đến tâm tình, hắn căn bản không thèm để ý đến bọn chúng, thế là tiện tay vung ra một giấc tờ một trăm tệ, tổng lại cũng hơn một ngàn.
Mà đối với một người sắp trở thành Zombie như hắn, tiền cũng chẳng khác gì giấy vụn.
"ĐM!"
Ánh mắt của lông vàng đăm đăm, gã không nghĩ rằng Lâm Đông lại hào phóng như vậy, liền nghĩ hắn là đang sợ mình cho nên mới cho nhiều tiền như vậy.
"Tiểu tử mày không tệ, rất biết suy nghĩ."
Hai tên tiểu đệ bên cạnh cũng rất hưng phấn, cảm thấy lăn lộn với đại ca rất có thể diện, trên con đường này tùy tiện vào một cửa tiệm mà ông chủ cũng phải đưa tiền.
Ra ngoài lăn lộn, chẳng phải chỉ để được như thế này thôi sao?
"Đại ca đúng là rất có mặt mũi."
"Ừ ừ, đi theo đại ca lăn lộn, ba ngày ăn chín bữa!"
"........"
"Các anh em, chúng ta đi."
Lông vàng khoát tay áo, dương dương đắc ý, nhưng mà, có thể là vì hút thuốc nhiều cho nên cảm giác cuống họng có chút ngứa.
"... khạc."
Gã khác một bãi đom lớn xuống sàn siêu thị mà Lâm Đông vừa mới lau sạch.
"Chờ một chút."
Lâm Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên gọi bọn hắn lại, mắt nhìn về phía tên lông vàng, hắn thật sự rất ghét mấy thứ bẩn thỉu....
"Hả?"
Ba người lông vàng cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn lại.
"Gì? Mày còn có việc?"
"Mặt đất bẩn rồi."
Lâm Đông bước từng bước về phía gã.
"Phụt! Hahaha."
Tên tóc vàng nhịn không được, cười ra tiếng.
"Chẳng phải tao chỉ nhổ ra cục đờm à? Có cái gì không được sao?"
Hai tên tiểu đệ cũng ôm bả vai, nghiêng đầu dò xét Lâm Đông, căn bản cũng chẳng để ý, thầm nghĩ vừa rồi đòi mày tiền mày cũng cho, giờ cũng chỉ là nhổ cục đờm mà còn định tính sổ sao?
"Phập!"
Nhưng vào lúc này, Lâm Đồng phất tay, một tia sáng lóe lên, con dao găm sắc bén xé gió cắm thẳng vào cổ họng tên tóc vàng. Con dao xuyên qua cổ gã, gã mở to hai mắt. Biểu lộ hoảng sợ trong nháy mắt đồng thời tràn ngập vẻ không thể tin được.
Gã há to miệng tựa như muốn nói cái gì đó.
Nhưng chỉ có máu tươi tuôn ra từ bên trong miệng.
"Phịch!"
Thi thể của tên tóc vàng ngã ầm xuống đất, đến chết gã cũng không hiểu được tại sao Lâm Đông lại đột nhiên nổi giận gϊếŧ mình.
Hai tên tiểu đệ bên cạnh cũng bị một màn đột ngột như vậy dọa sợ.
"Đây....."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tên lông vàng mà hai người vẫn lấy làm kiêu ngạo bị người ta gϊếŧ chết rồi!
Bọn chúng cũng chỉ là lưu manh nhỏ, nào đã thấy qua hoàn cảnh như thế này, lúc này bờ môi run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông phát hiện thần sắc của hắn vẫn tràn đầy hờ hững.
Chẳng lẽ tên này là tên sát nhân cuồng hay sao?
Đối với Lâm Đông, người đã từng trải qua cuộc sống Zombie, loại chàng diện trước mắt này chỉ đơn giản là một trò trẻ con căn bản không đáng để nhắc tới.
Hai tên tiểu đệ này vịn giá để hàng, bắp chân như muốn nhũn ra.
"Đại... Đại ca, đừng gϊếŧ em, em biết sai rồi!"
"Đúng, đúng, anh tha thứ cho em đi, em cam đoan sẽ không nói cái gì hết."
"...."
Khóe miệng Lâm Đông hơi vểnh lên lộ ra một nụ cười.
"Hai anh đi đi, tôi không gϊếŧ các anh."
"Được... cảm ơn."
Trong lòng hai người an tâm liền vội vàng xoay người chạy ra phía bên ngoài.
Nhưng sau lưng bọn họ, Lâm Đông nâng một chiếc nỏ nhắm vào một người trong đó, bóp cò.
Vυ't!
Một mũi tên sắc bén nhẹ nhàng xuyên vào phía sau não làm gã ngã nhào xuống đất.
"Hả???"
Người còn lại nhìn đồng bạn ngã xuống, gáy còn cắm một mũi tên, hình ảnh này trông cực kỳ kinh khủng.
Gã vội vàng xoay đầu nhìn lại phát hiện Lâm Đông lại đang lắp một mũi tên khác vào, kéo căng dây cung nhắm vào bản thân mình.
Tên lưu manh hoảng sợ tới cực điểm.
Không phải đã nói là không gϊếŧ mình sao?
M* cái tên này không giữ chữ tín à!
"Đại... đại ca..."
Phập!
Lời của tên lưu manh còn chưa nói xong thì một mũi tên đã xuyên qua gáy của hắn, thanh âm im bặt, thi thể ngã xuống mặt đất.
Đến lúc này, siêu thị vắng vẻ mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Uy lực của chiếc nỏ này cũng không tệ lắm."
Lâm Đông đánh giá thi thể ở trên mặt đất và phân tích.
Sau đó tiện tay vung lên thu ba cỗ thi thể kia vào trong không gian chứa đồ.
Bởi vì đối với hắn mà nói đây đều là vật tư.
Không chỉ người sống muốn tồn tại mà ngay cả người chết cũng muốn.