Sáng sớm.
Trong trang trại chăn nuôi, một nhóm công nhân đang vận chuyển thịt tươi, tuy nhiên khiến người ta cảm thấy kỳ quái là ngoại trừ thịt ra còn có cả các chai lọ bình máu đỏ tươi.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong những bình thủy tinh lộ ra màu đỏ tựa như rượu vang nho nồng nàn.
“Lưu ca, anh nói xem rốt cuộc ông chủ Lâm bị làm sao vậy? Trại chăn nuôi vẫn đang tốt mà, sao lại làm thịt hết hơn vạn gia súc rồi?”
Một công nhân đang chặt thịt hiếu kỳ hỏi.
Một người công nhân khác cũng hùa theo phụ họa.
“Đúng rồi! Mấu chốt là….sao anh ấy lấy nhiều máu như thế để làm gì?
Quản lý Lưu cũng không hiểu nhưng cũng không muốn bị mất mặt.
“Chuyện của xã hội ít hỏi thôi, mau làm việc đi.”
“À…được rồi.”
Mấy công nhân lại tiếp tục bận rộn làm việc.
Bọn họ đeo khẩu trang, đeo găng tay, đến ngay cả tóc cũng chụp bảo hộ.
Quản lý Lưu tiếp tục dặn dò.
“Mọi người nhất định phải giữ vệ sinh, nếu như ở trong thịt mà phát hiện có một sợi tóc thôi, ông chủ Lâm cũng sẽ không thanh toán tiền công đâu.”
“Hiểu rồi, Lưu ca cứ yên tâm đi.”
Mấy công nhân liên tục đồng ý nói.
Nhưng mà họ lại đang sôi nổi nghị luận trong âm thầm.
“Này, mấy người đã nghe nói chưa, nghe nói ông chủ Lâm này không được bình thường đâu.”
“Sao, tao thấy anh ta rất tốt mà, không bình thường chỗ nào thế?”
“Anh ta có bệnh sạch sẽ, vô cùng ghét mấy thứ bẩn thỉu.”
“Ai dô, trách không được! Bảo sao…”
“Khụ khụ, đừng nói nữa.”
“...”
Đang sôi nổi thảo luận, bỗng một người vội vàng phát ra một âm thanh ho nhẹ, phá vỡ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Bởi vì ở cách đó không xa có một thanh niên đang đi tới, hắn có dáng người thon dài thẳng tắp, mặc áo sơ mi trắng tinh không nhuốm bụi trần.
Gương mặt trắng nõn, ngũ quan điển trai giống như một sản phẩm điêu khắc vô cùng tinh tế, tướng mạo của hắn anh tuấn vô cùng.
Thanh niên đi dưới ánh mặt trời lẽ ra phải cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng đôi mắt đẹp dài của hắn lại để lộ ra mấy phần hờ hững.
Quản lý Lưu vội vàng chạy tới.
“Ông chủ Lâm, 1500 con trâu, 3000 con heo, và hơn một vạn con gà của anh đều đã làm thịt xong.”
“Ừm.”
Lâm Đông gật đầu, ánh mắt đảo qua từng gói thịt tươi được gói kỹ cùng với những bình máu đỏ rực cảm thấy rất hài lòng.
“Tính tiền công đi.”
“Cảm ơn anh, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Quản lý Lưu lộ vẻ vui mừng, vô ý tức vươn tay ra muốn bắt tay với hắn.
Nhưng Lâm Đông lại đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cái tay đó, không cử động chút nào.
Quản lý Lưu mới chợt nhớ tới cái gì đó, mặt lộ ra vẻ xấu hổ bởi vì quả thật Lâm Đông có bệnh ưa sạch sẽ, hắn không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, đây chính là quy củ bất thành văn.
“Vậy, ông chủ Lâm, chúng tôi đi về trước, hi vọng lần sau có thể cùng anh hợp tác.”
Quản lý Lưu cười, hậm hực rút tay về và nói.
Ngay lập tức ông ta mang theo mấy người công nhân rời khỏi đó, ngồi lên chiếc xe khách nhỏ, lái đi nhanh như chớp.
Lâm Đông thấy bọn họ đi xa rồi liền đi đến trước những gói thịt tươi và bình máu đỏ rực, hắn vung tay lên, những vật này lại thần kỳ biến mất không thấy đâu nữa.
Đương nhiên số máu thịt này không tự nhiên biến mất.
Mà là đã bị Lâm Đông thu vào trong không gian trữ vật.
Không gian này của hắn cao dài rộng đều là 1000m, thời gian bên trong là bất động, đồ vật nhét vào như thế nào thì khi lấy ra cũng vẫn như thế, hoàn toàn sẽ không có bất kỳ sự biến hóa nào xảy ra.
Sở dĩ làm như thế bởi vì Lâm Đông là một người trùng sinh.
Hắn trùng sinh vào nửa tháng trước tận thế.
Cũng nhiều thêm một cái không gian trữ vật.
Hoàn cảnh tận thế kinh khủng vẫn rõ mồn một như cũ ở trước mắt, Zombie hoành hành, quái vật biến dị mọc thành đàn, vật tư nhân loại thiếu thốn, chỉ vì một ổ bánh mì, một bình nước sạch mà sẽ ra tay đánh nhau.
Thậm chí còn không tiếc bán đứng thân bằng bạn hữu, hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang hiền lành.
Nếu như một người bình thường được trùng sinh ở trước tận thế, suy nghĩ đầu tiên chắc chắn sẽ là tích trữ lượng vật tư thật lớn, lương thực nguồn nước các kiểu. Nhưng với Lâm Đông, hắn lại tích trữ thịt tươi và máu.
Bởi vì…. Hắn là một con Zombie!
Đối với Zombie mà nói máu thịt là vô cùng quan trọng, không chỉ đơn giản là đồ ăn, zombie ăn máu thịt còn có thể hấp thu được năng lượng trong đó mà không ngừng mạnh hơn, và còn có thể tiến hóa thành Thi Vương.
Một con Zombie được nuôi nấng bởi lượng máu thịt sung túc, tốc độ phát triển kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng.
Tóm lại máu thịt chính là nguồn gốc tiến hóa của Zombie.
Cho nên Lâm Đông có thể trở nên mạnh mẽ đến mức nào phải xem hắn có thể ăn được bao nhiêu máu thịt.
Lúc này hắn lại nhận được một cuộc điện thoại, là nhân viên siêu thị tên là Tô Tiểu Nhu gọi tới.
“Ông chủ, anh đặt 10 vạn phần bò bít tết đông lạnh, một vạn phần sườn gà, và cả 10 tấn ruột heo đều đã được giao đến.”
“Ừ, nói cho các thương nghiệp cung ứng, tiếp tục đặt hàng.”
Lâm Đông giao việc cho cô nàng.
“Cái gì? Vẫn còn nữa sao?”
Giọng của Tô Tiểu Nhu cực kỳ kinh ngạc,
“Thế nhưng mà…ông chủ, tài chính xoay vòng của chúng ta đã không đủ nữa rồi, ngay cả tiền đặt cọc cũng không trả nổi.”
“Chuyển tiền nong cứ để tôi giải quyết, cô cứ tiếp tục đặt hàng là được rồi.”
“À, vậy được rồi.”
Tô Tiểu Nhu đồng ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, cũng sắp không có tiền rồi còn đặt nhiều hàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ sắp đến ngày tận thế sao?
……
Lâm Đông có một trang trại chăn nuôi, một cái siêu thị cùng hai bất động sản, đây đều là dùng tài sản của cha mẹ hắn để lại đặt mua.
Bố mẹ hắn qua đời từ khi Lâm Đông còn quá nhỏ nên hắn cũng không thể nhớ được gì,....
Về sau hắn được đưa đến cô nhi viện, từ nhỏ lớn lên ở nơi đó sau đó đến khi đủ tuổi hắn liền được thừa kế tài sản của cha mẹ.
Rồi hắn chậm rãi từ từ phát triển và thậm chí còn sáng tạo được huy hoàng.
Dù sản nghiệp không nhỏ nhưng vốn lưu động của Lâm Đông lại không có nhiều.
Bây giờ thứ đáng giá nhất đều đã ở hết bên trong không gian trữ vật của hắn.
“Chỉ còn mười ngày nữa là bắt đầu tận thế, cần phải đi kiếm ít tiền để tiếp tục tích trữ vật tư.”
Lâm Đông còn đang mải nghĩ bỗng nhiên nhìn thấy ở trên đường cái bên ngoài trại chăn nuôi, có một chiếc Mercedes G-class cùng với một chiếc xe khác ở đằng sau, chiếc xe ở phía sau này đều là mấy tên lưu manh đang ngồi, đầu nhuộm xanh xanh đỏ đỏ.
Nếu như là một người bình thường gặp bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng nhức đầu, nhưng với Lâm Đông, khóe miệng hắn có chút giương lên.
“Trong lúc buồn ngủ lại có người tới đưa gối đầu, đúng là đồng tử phát lộc tới rồi…”
Khi chiếc Mercedes chậm rãi dừng lại, của xe mở ra là một người đàn ông trung niên mặc trang phục bình thường, đeo một chiếc dây chuyền vàng rất lớn, dưới nách kẹp túi, dáng đi vô cùng kiêu ngạo.
Gã chính là nhà đầu tư trứ danh của thành phố Giang Bắc, Triệu Bằng, gã cảm thấy nếu như xây một tòa nhà ở nơi này, sau này nhất định có thể kiếm được bộn tiền.
Nhưng Lâm Đông lại khá bướng bỉnh, dù cho gã dùng điều kiện gì cũng đều không chịu bán cho mình, cho nên từ đầu đến cuối đều không thể đàm phán được.
Đã dụ dỗ không được, Triệu Bằng quyết định uy hϊếp một chút.
Thế là gã liền mang đến một ít tiểu đệ, muốn gây một chút áp lực cho Lâm Đông.
“Ông chủ Lâm, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Sau khi Triệu Bằng đi vào, mấy tên đàn em cà lơ phất phơ đi sau gã, trước ngực trên cánh tay đều xăm hình tôm cá các kiểu, đúng là có một chút cảm giác áp bách.
Nhưng Lâm Đông vẫn vẻ mặt như bình thường.
“Xin chào, Triệu tổng.”
“Lâm lão đệ này, hẳn cậu cũng biết ý đồ tôi đến đây rồi, chuyện mảnh đất này cậu cân nhắc thế nào rồi?”
Triệu Bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thái độ vẫn còn khá lịch sự, gã định tiên lễ hậu binh, một lát nữa mới gây áp lực.
“Ừ, tôi đã nghĩ kỹ rồi, dựa theo giá cả khi trước anh đưa ra, tôi có thể bán cho anh.”
“Cái gì?”
Triệu Bằng để lộ vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ Lâm Đông lại đồng ý.
Đến ngay cả đám lưu manh ở phía sau cũng hai mặt nhìn nhau.
Cầm nhầm kịch bản rồi sao?
“Cậu…. Cậu thật sự đồng ý à?”
Triệu Bằng cảm thấy khó tin liền xác nhận lại một chút.
Lâm Đông gật đầu.
“Ừ, đừng vì một mẫu đất nhỏ này của tôi mà làm chậm trễ Triệu tổng kiếm tiền.”
“Hahaha, tốt.”
Triệu Bằng lập tức vui mừng, thầm nghĩ tên tiểu tử này có giác ngộ không tệ.
“Vậy thì Lâm lão đệ, chúng ta mau ký hợp đồng thôi.”
Gã lấy từ trong bóp da dưới nách một phần hợp đồng, gã đã chuẩn bị từ sớm vẫn luôn mang theo ở trên người, hôm nay cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.
Lâm Đông đồng ý, ngồi xuống lấy ra cây bút máy bắt đầu ký tên vào từng tờ.
Khu đất của trại chăn nuôi này tính theo giá trị trường cũng không nhỏ, bán được 120 triệu tệ.
Triệu Bằng vẫn cảm thấy chuyện xảy ra này quá đột nhiên cho nên mới mở miệng hỏi.
“Lâm lão đệ, trại chăn nuôi này bị sao à? Sao đột nhiên cậu lại nghĩ thông rồi, đem bán nó?”
“Vì tôi thiếu tiền.”
“Thiếu tiền?”
Hai con mắt của Triệu Bằng đảo lòng vòng cảm thấy lý do này rất hợp lý, mặt khác, ngoại trừ việc kinh doanh bất động sản gã còn có một nghề phụ, đó chính là cho vay nặng lãi.
Dù sao mấy tên đàn em này của gã cũng không phải là nuôi không.
Thế là trong đầu gã đột nhiên thông suốt, lại nghĩ ra được một cơ hội kiếm tiền nữa.
“Lâm lão đệ này, bây giờ cậu còn thiếu tiền không? Có lẽ…anh đây có thể giúp cậu đấy?”
“Hả?”
Lâm Đông ký tên một loạt rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Bằng. Đột nhiên hắn thấy dáng vẻ tràn đầy dữ tợn của gã cũng đáng yêu đến kỳ lạ.
Bởi vì tận thế sắp đến rồi, thế mà Triệu Bằng không chỉ thu mua trại chăn nuôi mà còn muốn cho mình vay tiền.
Quà thật đúng là thiên sứ ở nhân gian.
Bỗng dưng nước mắt muốn trào ra….