“Tôi… tôi…” Mồ hôi lạnh thấm ướt ngực Lạc Khởi Tư, nhưng cậu nhìn xuống miếng băng cá nhân trong tay, cảm giác có thêm chút can đảm.
Thẩm Độ Duyên tốt bụng như vậy, dù có nói hay không, anh ấy cũng sẽ không làm gì mình quá đáng.
Lạc Khởi Tư đảo mắt bất an, ngẩng đầu cố nở một nụ cười: “Tôi chỉ là tò mò về cấu trúc của lâu đài cổ nên muốn thử khám phá một chút. Ngài hiểu lầm tôi rồi.”
Thẩm Độ Duyên chờ đợi vài giây, thấy cậu không có gì để bổ sung, liền gật đầu nói: “Nếu cậu trả lời vậy, tôi sẽ nói nguyên văn cho Ngải Tư Đinh.”
Nói xong, anh thực sự làm bộ bước ra ngoài.
Lạc Khởi Tư hoảng hốt, không còn bận tâm đến tôn ti hay thân phận, vội vàng níu lấy tay anh: “Không, xin đừng nói với hắn… Thẩm đại nhân!”
Thẩm Độ Duyên hơi nhướn mi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Xin ngài, đừng nói với Ngải đại nhân, nếu không tôi sẽ không sống nổi!” Lạc Khởi Tư run lên dữ dội, sắc mặt trắng bệch.
Liên Bang có tôn ti rõ ràng, mà Ngải gia lại quyền thế như một thế lực bao trùm tất cả.
Năm trước, có một học sinh vì sơ ý xúc phạm đến Ngải Tư Đinh, lập tức bị đuổi học ngay tại chỗ, sau đó không ai còn gặp lại cậu ta.
Tất cả mọi người đều biết, Ngải Tư Đinh tính tình khó lường, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Nếu để hắn biết chuyện mà Lạc Khởi Tư đã làm, nhẹ thì cậu bị đuổi học, còn nếu hắn thực sự tức giận, có khi cả đời Lạc Khởi Tư cũng khó mà sống yên ổn.
Thấy cậu sắp bật khóc, Thẩm Độ Duyên mới lần nữa hỏi: “Tối đó, làm sao cậu lại xuất hiện bên ngoài bức tường?”
Sợ anh đổi ý, Lạc Khởi Tư vội vàng chỉ về phía cửa sổ sát đất: “Ở đó có một ô cửa sổ nhỏ, từ đó tôi có thể bò ra ngoài.”
Thẩm Độ Duyên nhìn về hướng đó.
Ánh mắt anh dường như còn hướng xa hơn, như thể đang tìm kiếm điều gì ở một nơi nào đó trong tầm nhìn xa xăm. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó, dường như đang chờ đợi điều gì.
Lạc Khởi Tư nghĩ rằng Thẩm Độ Duyên không tin mình, nên cậu sốt ruột mở cửa sổ nhỏ ra: “Chính là chỗ này, tôi không lừa ngài.”
Cậu định chứng minh bằng cách thò nửa người ra ngoài để cho Thẩm Độ Duyên thấy, nhưng lại bị khung cửa sổ chặn lại ở phần xương hông.
“?”
Không tin là mình không thể làm được, cậu thay đổi góc độ, nhưng từ khi lên du thuyền, ăn uống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần, dù không mập lên nhiều, nhưng cũng đủ khiến cậu mắc kẹt trong ô cửa sổ nhỏ hẹp.
Mặt Lạc Khởi Tư đỏ bừng, cậu quay đầu, nhìn Thẩm Độ Duyên qua lớp kính với ánh mắt cầu xin.
Lúc này, cậu mới nhận ra Thẩm Độ Duyên đang nhìn mình từ trên xuống, đôi mắt sâu thẳm đầy suy tư.
Lạc Khởi Tư bị Thẩm Độ Duyên nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không thoải mái, cậu rụt người lại, giọng nói hạ xuống thật thấp: “Giờ có vẻ như không còn dễ chui qua nữa.”
Trong khi cậu còn đang bối rối, Thẩm Độ Duyên bất ngờ chạm vào eo cậu.
Cái chạm rất nhẹ, như có luồng điện nhỏ lan tỏa, khiến Lạc Khởi Tư cảm thấy vùng eo cậu tê dại. Vừa né tránh, cậu vừa ngạc nhiên nhìn anh.
Thẩm Độ Duyên khẽ nhíu mày: “Lối ra nhỏ thế này, cậu thực sự có thể chui qua được không?”
“Có thể!” Lạc Khởi Tư vội vàng thanh minh, “Tôi thật sự đã ra ngoài bằng đường này, dẫm lên bồn hoa rồi bò ra tường ngoài, thật mà!”
Bàn tay của Thẩm Độ Duyên đột nhiên mở rộng, từ chỗ khẽ chạm chuyển sang nắm lấy eo cậu. Cảm giác ở eo bụng càng lúc càng căng thẳng, khiến Lạc Khởi Tư rùng mình.
Thẩm Độ Duyên dường như vẫn chưa tin hẳn: “Chẳng lẽ…”