Nghĩ là làm, Lạc Khởi Tư lập tức hành động. Dù khung cửa sổ có làm cậu bị đau hông, nhưng không hề làm giảm hứng khởi, rất nhanh sau đó cậu đã đứng trên bồn hoa.
Nhờ vào phong cách kiến trúc xa hoa phô trương của lâu đài, bức tường bên ngoài, tưởng như bình thường, thực chất có rất nhiều chi tiết nổi ẩn hiện đan xen. Lợi dụng những đường nét ấy, cậu từng bước tiếp cận bức tường kế bên.
Đến khi đứng bên ngoài cửa sổ phòng Ngải Tư Đinh, cậu vừa ngẩng đầu lên thì bất giác ngỡ ngàng.
Ngải Tư Đinh đã kéo rèm cửa!
Đến lúc này, Lạc Khởi Tư mới nhận ra kế hoạch mạo hiểm của mình có bao nhiêu sơ hở.
Đừng nói đến việc chụp lén liệu có bị Ngải Tư Đinh phát hiện hay không, chỉ riêng việc đứng chênh vênh trên bức tường này, một tay giữ thăng bằng và một tay cầm camera để tìm góc chụp đã là điều gần như không thể.
Lạc Khởi Tư bắt đầu có ý định bỏ cuộc, nhưng lại thấy một bóng người mờ mờ phía sau rèm, như mật ngọt hấp dẫn khó cưỡng.
Cậu lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay lên quần, cố gắng hít sâu để kìm nén nỗi sợ, tự trấn an bằng giọng thì thầm: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là tầng ba thôi, có ngã cũng không đến mức ch·ết, không sao đâu, không sao…”
May mắn là tấm rèm vẫn để hở một khe nhỏ, Lạc Khởi Tư cố gắng dùng một tay điều chỉnh camera, tìm kiếm tung tích của Ngải Tư Đinh trong phòng.
Ánh đèn trong phòng đã bật sáng, cậu nghe thấy loáng thoáng tiếng bước chân di chuyển, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của ai.
Lạc Khởi Tư căng thẳng đến mức tay đè lên khung cửa sổ phát đau, khi cậu đang sốt ruột, màn hình camera cuối cùng cũng bắt được hình ảnh.
Cậu vội vàng phóng to, không khỏi hít vào một hơi.
Ngải Tư Đinh vừa từ phòng tắm bước ra, mái tóc đen ướt đẫm xõa ra phía sau, quanh người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ rõ cơ bụng săn chắc.
Qua lớp rèm mỏng, cảnh tượng này như nhìn qua một lớp kính mờ, càng khiến nó trở nên mờ ảo và đầy ám muội.
Mặt Lạc Khởi Tư đỏ bừng, suýt nữa cậu đánh rơi cả chiếc camera.
“Ai đó?”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, nhưng lại như tiếng sấm chấn động, khiến Lạc Khởi Tư suýt nữa không giữ nổi thăng bằng.
Đầu cậu như trống rỗng, từng chút từng chút quay lại—
Và chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén.
Là Thẩm Độ Duyên.
Có lẽ chỉ định mở cửa sổ để thông gió, Thẩm Độ Duyên vẫn giữ nguyên tư thế một tay đẩy cửa, nhìn qua với chút vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc camera trong tay Lạc Khởi Tư, giữa đôi lông mày thoáng nhíu lại.
Cảm giác tuyệt vọng ập đến, như một tấm khăn ẩm che kín miệng mũi, khiến Lạc Khởi Tư cảm thấy choáng váng từng hồi.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ muốn quỳ xuống cầu xin, khóc lóc van nài Thẩm Độ Duyên đừng nói chuyện này với Ngải Tư Đinh, nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt, không thành câu.
Thẩm Độ Duyên lặng lẽ nhìn cậu, trong ánh mắt như ẩn chứa một tia dò xét.
Rất nhanh, Thẩm Độ Duyên nở một nụ cười, ôn hòa như mọi khi: “Trước cứ vào đây đi.”
Lạc Khởi Tư cuối cùng cũng có thể thở.
Cậu gật đầu, tay chân cùng hoạt động, cố gắng dịch vào phía phòng Thẩm Độ Duyên.
Không biết vì ngồi ngoài tường quá lâu hay do nỗi sợ khiến cậu kiệt sức, tay chân Lạc Khởi Tư trở nên mềm nhũn, bò lên thật vất vả. May mắn đến gần cửa sổ bên kia, Thẩm Độ Duyên đưa tay kéo cậu lên.
Bàn tay anh nắm rất chặt, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn không giống vẻ ngoài yếu ớt thường thấy.
Lạc Khởi Tư có chút bối rối.
Cậu hiểu rõ cảm xúc phức tạp của mình đối với “tình địch,” nhưng trong tình cảnh này cũng không có không gian để suy nghĩ nhiều. Cậu giữ chặt tay anh, bám vào bức tường để leo vào bên trong.