Lạc Khởi Tư được sắp xếp ở căn phòng tầng hai, rất gần với cầu thang. Khi đóng cửa lại, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của những người hầu qua lại ngoài hành lang.
Phòng được bày trí đậm chất quý tộc với bộ ấm trà mạ vàng, bó hoa tươi rực rỡ và chiếc đèn bàn pha lê có tua trang trí đặt trên mặt bàn.
Cậu nằm xuống giường, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng, mềm mại lan tỏa, khiến cơ thể và da đầu đều thư giãn.
Thật tuyệt vời, quả nhiên lâu đài quý tộc có khác.
Ước gì sau này cậu có thể sống mãi ở một nơi như thế này.
Nhưng cậu đến đây không chỉ để tận hưởng.
Lạc Khởi Tư mở ba lô, ở ngăn sâu nhất là một chiếc máy quay.
Đây là một kiểu máy đã lỗi thời, hoàn toàn bị thời đại bỏ quên, nhưng chỉ cần 59 tinh tệ là có thể mua được. Chiếc máy nhỏ gọn, nhẹ nhàng, dễ dàng giấu trong túi áo khoác.
Nghĩ đến nhiệm vụ sắp tới, lòng bàn tay Lạc Khởi Tư ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh hơn.
Cốc cốc cốc ——
Thình lình có tiếng đập cửa vang lên, khiến Lạc Khởi Tư giật mình vội vàng kéo khóa túi lại, nhưng do hấp tấp, cậu lỡ kẹp cả ngón tay vào: “Á ——”
Người hầu bên ngoài thông báo: “Lạc đồng học, bữa tối đã sẵn sàng, cậu có thể xuống dưới.”
“Được, tôi biết rồi.”
Lạc Khởi Tư đáp lời, nhưng không vội rời khỏi phòng.
Sự cố nhỏ này làm cậu nhận ra rằng căn phòng khách này chỉ cách thế giới bên ngoài bằng một cánh cửa mỏng manh, thật sự không mấy an toàn.
Cậu bắt đầu mở tất cả các ngăn tủ trong phòng, suy nghĩ cẩn thận và cuối cùng cũng tìm được một nơi cậu cảm thấy an tâm.
Đó là một ngăn kéo có khóa, nằm kín đáo trong tủ.
May mắn hơn nữa là kích cỡ ngăn kéo vừa vặn với chiếc ba lô, gần như không cần cố gắng mà có thể giấu đi một cách dễ dàng.
“Như vậy chắc sẽ không bị phát hiện,” Lạc Khởi Tư tự nhủ, nhét toàn bộ quần áo vào ngăn khác để ngụy trang, khiến căn phòng trông như chưa từng bị ai động đến.
---
Đến giờ ăn tối.
Bữa ăn đã được chuẩn bị tươm tất, hương thơm quyến rũ lan tỏa khắp không gian, ánh đèn pha lê chiếu sáng rực rỡ, những bộ dụng cụ ăn bằng bạc lấp lánh vẻ sang trọng.
Ngoại trừ hai vị trí ở đầu bàn vẫn còn trống, những người khác đều đã có mặt.
“Tiểu Lạc, lại đây ngồi nào.” Người lên tiếng là Tô Minh, bác sĩ riêng của Ngải Tư Đinh, người đã đi cùng cậu trên xe trước đó.
Hiếm khi có người bày tỏ thiện ý, Lạc Khởi Tư mỉm cười thân thiện, ngồi xuống cạnh Tô Minh.
Vị trí chủ nhân vẫn còn trống, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đôi lúc bàn luận về các vở kịch nổi tiếng hay kế hoạch tham quan ngày mai.
Chu Thư có vẻ bồn chồn, vừa bóp nhẹ tay vừa buông ra, thi thoảng liếc nhìn Lạc Khởi Tư đầy giễu cợt: “Bình dân, vừa rồi trốn trong phòng làm gì thế? Hay là muốn chậm thêm chút nữa để Ngải đại nhân cũng phải chờ cậu?”
Lạc Khởi Tư né tránh ánh mắt khinh thường của anh ta, ngập ngừng đáp: “Không có gì.”Chu Thư dường như có chút nghi ngờ, nhưng vào lúc này, không khí trên bàn ăn bỗng trở nên tĩnh lặng. Anh ta cũng theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhất thời quên mất điều mình đang để ý ban nãy.
Hai người hầu cúi đầu chào cung kính, nhường lối cho một chàng trai bước vào phòng. Hắn ta bước đi dứt khoát, tùy ý ném chiếc áo khoác quân phục lên lưng ghế.
Ngải Tư Đinh đến rồi.