Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 27

Cô có thể làm gì được? Cô cũng là bệnh nhân mà.

Trở về nhà an toàn, Ninh Túc ném mình xuống ghế sofa. Cô cố gắng kìm nén mong muốn vuốt ve mèo, bởi vì cách đây không lâu, cô đã vô tình giật một nhúm lông của Đại tiểu thư, bị tát một cái thì không sao, nhưng làm Đại tiểu thư bị hói đầu từ bé thì to chuyện.

Vài phút sau.

Ninh Túc kiên cường đứng dậy, đi vào phòng mở tủ khóa, chọn lựa trong album ảnh, cuối cùng nhét tờ năm tệ Ân Sở Ngọc đưa cho vào album, che khuất gương mặt lạnh lùng như băng của Ân Sở Ngọc.

Sau khi cất album ảnh, Ninh Túc khóa tủ rất chậm.

Cô không hiểu.

Kể từ lần gặp Ân Sở Ngọc trong quán xiên que đó, cô đã có rất nhiều điều không hiểu. Cảm xúc như sóng biển, từng đợt từng đợt đẩy lêи đỉиɦ điểm, Ninh Túc kêu lên một tiếng, lấy mõ gỗ từ trong tủ ra gõ liên hồi, sau khi trút hết nỗi buồn bực trong lòng, cô mới sảng khoái, dứt khoát cất đồ đạc, khóa cửa.

Quay đầu lại thì chạm phải Đại tiểu thư đang xù lông.

Ninh Túc phớt lờ ánh mắt ngây ngốc của nó, hừ một tiếng, nhân lúc còn chút xúc động, cô cầm điện thoại lên mở khóa, tìm đến Ân Sở Ngọc trong danh bạ, gửi cho cô ấy một bao lì xì năm tệ.

Đây gọi là gì? Không ai nợ ai! Cô làm người chính là có giác ngộ như vậy.

Ân Sở Ngọc nhận ngay lập tức.

Sau đó thì không có sau đó nữa.

Ninh Túc: "..." Sao lại có cảm giác thất bại thảm hại như vậy nhỉ?

Tin nhắn của Trần Tán gửi đến: "Bạn câu cá của tớ, sao hôm nay cậu không rủ tớ chat thế?"

Ninh Túc chuyển hướng suy nghĩ: "Tớ nghỉ phép, ba ngày."

Trần Tán: "Chúng ta tuyệt giao ba ngày nhé."

Ninh Túc: "Tớ đi đạo quán rồi."

Vừa gửi tin nhắn xong, Trần Tán đã gọi video call tới, sau khi kết nối, một loạt câu "Rồi sao nữa rồi sao nữa" đầy phấn khích lọt vào tai Ninh Túc.

"Sau đó đạo sĩ khuyên tớ nên đi khám khoa tâm thần." Ninh Túc vừa dứt lời, liền nghe thấy Trần Tán bật cười, cô cau mày nói, "Cậu còn cười nữa tớ sẽ không kể chuyện sau đó cho cậu nghe đâu!"

Trần Tán hắng giọng: "Tớ không cười, công chúa cứ nói đi."

"Tớ gặp Ân Sở Ngọc dưới chân núi, bị tiếng còi xe của chị ấy dọa đến mức làm vỡ màn hình điện thoại. Tóm lại là tớ đi nhờ xe chị ấy về trung tâm thành phố, chị ấy thả tớ ở cửa tàu điện ngầm, cho tớ năm tệ đi xe! Cậu nói xem chị ấy có phải, có phải..."

Trần Tán bổ sung: "Có vấn đề về đầu óc."

Ninh Túc nghe vậy nổi giận: "Nói bậy!"

Trần Tán đã quen với thái độ này của Ninh Túc từ lâu, nhún vai, hào hứng hỏi: "Rồi sao nữa?"

Ninh Túc: "Sau đó tớ chuyển khoản WeChat cho chị ấy năm tệ."

Trần Tán: "..." Hai người các cậu đúng là đồ thần kinh." Thần kinh thật đấy, Trần Tán thầm bổ sung trong lòng.

Ninh Túc thở dài: "Có lẽ là vì trước đó tớ đã chia đôi tiền mua một hộp pate mèo với chị ấy."

Trần Tán cảnh giác: "Chia đôi tiền mua pate mèo là sao? Hai người còn qua lại tiền bạc nữa à?"

Nhận ra mình lỡ lời, Ninh Túc ấp úng, dưới sự truy hỏi dồn dập của Trần Tán, cô lấy ra vũ khí tối thượng của mình: "Không phải hôm nay cậu tăng ca sao?"

Quả nhiên, suy nghĩ của Trần Tán bị kéo đi, bắt đầu trút giận, hoàn thành nhiệm vụ mắng vốn lẽ phải diễn ra trong giờ câu cá.

Sau khi tán gẫu với Trần Tán một hồi, sự chán nản và hoang mang của Ninh Túc cũng vơi đi không ít, kệ nó đi, ngủ trước đã.

Tiếc là ánh mặt trời ngày hôm sau không thể xua tan giấc mơ mông lung của Ninh Túc như khi nó xua tan màn đêm, cũng không thể giải cứu cô khỏi cơn điện giật.

Cơn điện giật hành hạ triền miên khiến Ninh Túc tiều tụy như miếng thịt hun khói cũ, sau khi đi khám khoa tâm thần cũng không tìm ra bệnh gì, Ninh Túc kiên cường quyết định khuất phục.