Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 22

"Nói thật, lúc mới nhìn thấy tin nhắn, tớ còn tưởng chị ấy đang nguyền rủa cậu cơ." Chỉ có Ninh Túc mới nghĩ rằng chị dâu cũ của mình là thánh nữ, nhưng trong mắt người khác, chẳng lẽ Ân Sở Ngọc dựa vào cái miệng ấy để cứu độ chúng sinh sao? Nếu phải nói có liên quan gì đến chữ "độ" thì chắc là "siêu độ" rồi. Bản thân Ân Sở Ngọc đã là núi đao biển lửa, chỉ có Ninh Túc mới bằng lòng dấn thân vào.

Trần Tán lại nói: "Cậu đừng có đánh trống lảng, cậu vẫn chưa nói rõ rốt cuộc cậu bị sao nữa?"

Ninh Túc vẫn chưa hoàn hồn từ việc Trần Tán có liên lạc với Ân Sở Ngọc, cô nói một câu "Tớ không sao", rồi lại hỏi: "Ân Sở Ngọc nói gì?"

Trần Tán gãi gãi đầu: "Chỉ nói cậu bị ốm thôi."

Ninh Túc: "Không có gì khác à?"

Trần Tán: "..." Cô ấy nhìn chằm chằm Ninh Túc một lúc, hỏi, "Cậu còn muốn nghe gì nữa? Tớ có thể bịa ra cho mà nghe."

Ninh Túc thở dài, ủ rũ nằm trên giường bệnh, nói: "Bây giờ tớ chỉ thấy khó chịu, cậu hiểu không? Cái kiểu khó chịu như toàn thân bị cắm đầy kim châm cứu ấy."

Trần Tán suy nghĩ một hồi, hỏi: "Có phải bị ảo giác rồi không? Có cần đi khám khoa thần kinh không?"

Ninh Túc vẻ mặt nghiêm trọng: "Đang cân nhắc."

Ninh Túc được xuất viện ngay trong ngày hôm đó, sau khi kiểm tra toàn diện, không phát hiện ra cô có vấn đề gì. Bản thân Ninh Túc cũng cảm thấy, cảm giác bị điện giật không còn dữ dội như lúc đầu nữa, chẳng lẽ là do cô kháng cự đi làm nên sinh ra ảo giác?

Lúc đưa Ninh Túc về, Trần Tán ân cần dặn dò bằng những lời khuyên muôn thuở: "Tớ thấy cậu vẫn nên tăng cường tập thể dục, sinh hoạt điều độ, uống nhiều nước ấm."

Ninh Túc cũng không biết là mình đang gật đầu hay là do bị điện giật mà phản xạ, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tán không nói gì.

Trần Tán giơ tay đầu hàng: "Tớ sẽ xóa ngay chị dâu cũ của cậu!"

Ninh Túc hừ một tiếng: "Không đến mức ấy."

Cô là người nhỏ mọn như vậy sao?

-

Tương Nghi Uyển, nhà Ân Sở Ngọc.

Ân Sở Ngọc ngồi trên ghế sofa, một tay ôm Đạo Đức Kinh, một tay cầm điện thoại nghe.

"Em đi khám bác sĩ rồi à? Sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Người ở đầu dây bên kia hỏi.

Ân Sở Ngọc thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi." Cô cụp mi nhìn bàn tay đang run nhẹ, trong khoảnh khắc mất kiểm soát đó, cô đã nhổ mất mấy sợi lông của Đạo Đức Kinh, khiến nó kêu lên the thé và giơ chân cào loạn xạ. Nghĩ đến giấc mơ kỳ quái đó, ánh mắt Ân Sở Ngọc lại trầm xuống.

"Không sao là tốt rồi." Người ở đầu dây bên kia ngừng một lát, rồi lại nói, "Họ muốn em về nhà ở."

Ân Sở Ngọc biết "họ" là ai, cô cười khẩy một tiếng, hỏi ngược lại: "Sao chị không về nhà? Chị?"

Quan Hòa Bích: "..." Một lúc sau, cô ấy nói: "Chị bận lắm."

Ân Sở Ngọc: "Bận đến mức phải đi canh cửa nhà Vân Vô Tâm sao?" Không ngoài dự đoán, cô nhận được tiếng tút tút báo hiệu đầu dây bên kia đã ngắt máy, trong việc cúp máy ngang, Quan Hòa Bích và Quan Nghi giống nhau như đúc.

Lúc Ân Sở Ngọc buông tay ra, Đạo Đức Kinh đã nhảy khỏi lòng cô, nhảy sang bên kia ghế sofa, cảnh giác nhìn cô, thỉnh thoảng lại quay đầu liếʍ bộ lông rối bù của mình.

Ân Sở Ngọc từ bỏ ý định bắt mèo, lần mò tìm điện thoại. Ánh mắt dừng lại trên dấu chấm hỏi ở đầu tin nhắn một lúc, rồi lại thản nhiên di chuyển. Đầu ngón tay lướt trên màn hình, vô tình chạm vào avatar của Trần Tán, vào trang cá nhân của cô ấy.

Trần Tán là người hướng ngoại hoạt bát, trang cá nhân toàn là những câu chuyện cười hoặc ảnh chụp lúc đi chơi. Ân Sở Ngọc lướt xuống, lông mày hơi nhíu lại, đúng lúc cô chuẩn bị thoát ra thì một bức ảnh chụp từ phía sau thu hút sự chú ý của cô.