Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 9

"Hửm?" Ân Sở Ngọc nhướn mày về phía Tiểu Lý đang ngây người.

Tiểu Lý nói một tiếng "xin lỗi", nhanh chóng mở hệ thống máy tính, xác nhận số chứng minh thư của Ân Sở Ngọc. Sau khi bận rộn xong một loạt việc, cô ấy mới nhanh chóng đi vòng ra, vào l*иg bế một chú mèo trắng ra.

Sắc mặt Ân Sở Ngọc cứng đờ, lông mày cau chặt hơn. Giọng cô lạnh lùng như băng, ẩn chứa một tia tức giận: "Đây không phải mèo của tôi."

Tiểu Lý: "?" Cô ấy ậm ừ một tiếng, nhanh chóng đi tới, một tay ôm mèo, một tay gõ máy tính để lấy ảnh của Đạo Đức Kinh - sau hai phút so sánh, Tiểu Lý xác nhận sự nghiệp của mình đã gặp phải Waterloo.

Cô ấy nhận nhầm mèo rồi!

Đây không phải Đạo Đức Kinh, vậy Đạo Đức Kinh ở đâu?

Trong đầu Tiểu Lý nổi lên một cơn bão, cô ấy nắm bắt được một số manh mối từ những suy nghĩ hỗn loạn, cười gượng gạo với Ân Sở Ngọc mặt mày sa sầm, liên tục xin lỗi, rồi lại trốn sang một bên gọi điện thoại.

Vài phút sau, cô ấy mặt đỏ bừng đi đến trước mặt Ân Sở Ngọc, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, chiều nay có một cô đến nhận nuôi mèo, cô ấy nhận nhầm mèo, mang Đạo Đức Kinh đi rồi. Tôi sẽ liên lạc với cô ấy ngay!"

Sắc mặt Ân Sở Ngọc như tuyết rơi giữa mùa đông, cả người tỏa ra khí lạnh lẽo.

Tiểu Lý xấu hổ không dám nhìn cô, lấy thông tin của tôi ra, gọi mấy cuộc đều không ai nghe máy.

Vẻ lạnh lùng của đối phương càng rõ ràng hơn, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng muốn gϊếŧ người đó.

Đồng nghiệp của Tiểu Lý bước ra, sau khi hỏi rõ tình hình liền dịu giọng an ủi Ân Sở Ngọc: "Cô Ninh đó là bạn của sếp chúng tôi, không phải người xấu. Cô yên tâm, nhất định sẽ mang Đạo Đức Kinh về."

Ân Sở Ngọc sắp không kiềm chế được sự cáu kỉnh trong lòng.

Trước khi đi công tác, cô đã giao mọi việc cho Lương Thành Quân, ai ngờ cô vừa trì hoãn một chút đã gây ra kết quả tồi tệ như vậy.

Ân Sở Ngọc mím chặt môi, nhìn cuộc gọi mãi không thể kết nối được, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

Cô lạnh lùng nói: "Cho tôi số liên lạc của người đó."

Tiểu Lý do dự một lúc, trao đổi vài câu với đồng nghiệp, cuối cùng cúi đầu đọc số điện thoại của tôi.

Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cơn thịnh nộ của khách hàng, đang định mở miệng nói vài câu xin lỗi, nào ngờ vị khách lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, cười khẩy một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Tiểu Lý: "..." Không phải là đi báo cảnh sát đấy chứ? Hay là định tự mình tìm cô Ninh để pk?

Ân Sở Ngọc vừa bước ra khỏi bệnh viện thú y liền nhìn thấy một bóng người đang chạy dưới mưa, bước chân đột nhiên dừng lại.

"Sở Ngọc, xin lỗi, tôi cũng không ngờ hôm nay lại bận như vậy." Người nói mặt đầy vẻ áy náy, đầu cúi gằm xuống vì bị mưa làm ướt, trông rất đáng thương.

"Sở Ngọc, tôi không cố ý. Bây giờ con mèo thế nào rồi? Nó—" Người đang dầm mưa "Ơ" một tiếng, kinh ngạc kêu lên, "Mèo đâu?"

Ân Sở Ngọc không thèm nhìn Lương Thành Quân, ném lại một câu "Mất rồi" rồi quay đầu bước vào xe, mặc kệ Lương Thành Quân đang dầm mưa thảm hại.

Dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng vang vọng trong đầu cô.

Cô Ninh.

Ninh Túc.

Thật là trùng hợp.

-

Bên kia.

Lần đầu tiên thực hành nuôi mèo, tôi mệt mỏi r exhausted.

Tôi nằm vật ra trên ghế sô pha mặc kệ chú mèo con giẫm lên bụng, cào cấu chiếc gối ôm đã lộ chỉ.

Nghe nói mèo con mới đón về nhà sẽ rất nhút nhát, phải kiên nhẫn hướng dẫn, ai ngờ chỉ trong vài tiếng đồng hồ, nó đã cắn đứt chiếc tai nghe trị giá mấy trăm tệ của tôi.