Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 8

Tôi xách theo l*иg vận chuyển thú cưng mới tinh đẩy cửa kính bệnh viện ra.

Lúc này vẫn còn khá đông khách, có bốn năm bác sĩ ra ra vào vào, rất bận rộn. Bên quầy lễ tân có bốn người đang xếp hàng, gõ bàn phím lạch cạch. Tôi đợi vài phút mới đến lượt, mỉm cười thân thiện với lễ tân, tự giới thiệu: "Tôi là Ninh Túc, đã hẹn trước với ông chủ của các bạn, đến nhận nuôi mèo con."

Lễ tân ồ một tiếng, bảo tôi đọc số điện thoại, sau khi xác nhận xong, cô ấy mới đi ra từ phía sau, chuẩn bị đi lấy mèo con. Nhưng đúng lúc cô ấy ra ngoài, một tiếng ồn ào vang lên từ bên ngoài, một con mèo già yếu cần cấp cứu, bệnh viện thú cưng không đủ người, đang gọi Tiểu Lý đến giúp.

Tiểu Lý lộ ra nụ cười áy náy với tôi, chỉ tay vào cái l*иg bên phải, do dự nói: "Mèo con ở đó, Ninh tiểu thư, nếu cô vội thì tự mình vào lấy nhé?"

Tôi gật đầu.

Tôi rất muốn vuốt ve mèo con, tôi chính là vua hấp tấp.

Hầu hết các l*иg đều trống, những chú mèo con sống trong đó, một nửa đang truyền nước đáng thương, số còn lại thì tràn đầy năng lượng phá phách, quậy phá.

Âm thanh lạch cạch làm mí mắt tôi giật giật, những cuộn len dưới chân tự do qua lại, thỉnh thoảng có một viên đạn nhỏ lao thẳng vào tôi, khi va vào chân tôi đang đứng thẳng, nó ngã bịch xuống đất, lắc đầu rồi đổi hướng đi.

Tôi cúi đầu nhìn mấy chú mèo đang chạy loạn xạ, cố kìm nén trái tim đang rộn ràng.

Tôi đã đặt trước một chú mèo con rồi, sao có thể thay lòng đổi dạ được chứ?

Mèo cái, màu trắng, đỉnh đầu có một chỏm lông đen, mắt hai màu, ba tháng tuổi... Tôi cẩn thận lựa chọn theo yêu cầu của mình, cuối cùng tìm thấy "Tiểu Bạch" thanh lịch và cao quý trong chiếc l*иg ngoài cùng bên phải. Người và mèo nhìn nhau qua song sắt, không hiểu sao, tôi lại thấy vẻ kiêu ngạo lãnh đạm trên khuôn mặt đầy lông của nó.

Tôi lẩm bẩm một tiếng, mở cửa l*иg, bế chú mèo đáng yêu ra.

Kìm nén ý định hôn hai cái, tôi đặt chú mèo đang hơi giãy giụa vào l*иg vận chuyển, trịnh trọng xách nó đi chào tạm biệt Tiểu Lý.

Tôi đã đăng ký rồi, bây giờ chỉ muốn mang theo bảo bối về nhà.

Không lâu sau khi tôi rời đi, một chú mèo trắng hoang dã chạy ra sân sau bất ngờ lao ra từ góc tường, dễ dàng nhảy vào l*иg, dùng móng vuốt nhẹ nhàng che cửa l*иg lại.

-

Màn đêm buông xuống, tháng Năm trời mau tối, trong nháy mắt gió đã thổi mưa bay.

Ánh sáng mờ ảo của đèn đường le lói, soi sáng màn sương mù ảm đạm trong đêm tối.

Mặt đất ẩm ướt phản chiếu ánh sáng mang theo mùi ẩm mốc, bị bánh xe lăn qua làm vỡ vụn.

Ân Sở Ngọc bước xuống xe, một tay cầm điện thoại, một tay cầm ô, hít thở không khí đêm mưa, lông mày lại cau chặt.

"Xin lỗi, hôm nay tôi thực sự không có thời gian."

Một giọng nói áy náy vang lên từ đầu dây bên kia, Ân Sở Ngọc lạnh nhạt ừ một tiếng, sau khi xác nhận đối phương không nói được gì bổ ích, cô liền không do dự cúp máy.

Giờ cao điểm ở bệnh viện thú y đã qua, Tiểu Lý ngồi sau quầy chơi điện thoại, nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng dậy. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Ân Sở Ngọc, trong mắt cô ấy thoáng qua một tia kinh diễm, mơ hồ cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc.

Ân Sở Ngọc đưa tay vén tóc, thản nhiên nói: "Xin chào, tôi họ Ân. Tôi đến đón Đạo Đức Kinh nhà tôi."

Tiểu Lý sửng sốt, chợt nhớ ra điều gì đó.

Hai ngày trước, có một người đẹp mang một con mèo tên là "Đạo Đức Kinh" đến đây truyền dịch.

Lúc đó, tất cả bọn họ đều bị sốc bởi cái tên mèo "Đạo Đức Kinh", không ai để ý kỹ khuôn mặt của chủ nhân con mèo.