Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 6

Trần Tán: Đúng đúng đúng.jpg

Tôi: "Nữ, từ hai mươi ba đến hai mươi bảy tuổi, khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, không có thói quen xấu, độc lập tài chính, dịu dàng mà lạnh lùng, uyên bác, tốt nhất là tóc đen dài thẳng. À đúng rồi, chị dâu cũ của tôi không còn để tóc đen dài thẳng nữa."

Sau khi trả lời Trần Tán, tôi lại nhấn mạnh hai chữ "bình thường". Bản thân gặp phải kẻ điên, cộng thêm những kẻ kỳ quặc nhìn thấy trên phần mềm, làm sao mà không trở nên hướng nội được?

Hộp thoại vẫn hiển thị đang nhập, nhưng sau một thời gian dài, Trần Tán chỉ gửi một chữ "OK", rõ ràng là cảm thấy không nói nên lời với những gì tôi nói. Ai quan tâm đến tóc của chị dâu cũ của cậu chứ!

Tôi mặc kệ cô ấy, chỉ coi như là đùa giỡn như mọi khi.

Được trả lương để “mò cá” nửa tiếng, cuối cùng cũng bắt đầu vào công việc. Không còn cách nào khác, số lượng từ duyệt bản thảo phải đạt đến một mức độ nhất định, sẽ được đưa vào đánh giá cuối năm, liên quan đến hiệu suất làm việc.

Khi con người tập trung làm việc, tạp niệm sẽ ít đi rất nhiều.

Có thể trước đó chỉ là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau khi gặp lại tình cờ, những ngày sau đó tôi không còn nghĩ đến chị dâu cũ nữa, còn trong mơ, càng không có bóng dáng của cô ấy.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Tan làm vào cuối tuần, tôi đang nằm dài trên ghế sofa, bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Là một bệnh viện thú cưng tên "Mèo Có Đức" gọi đến, hỏi tôi khi nào đến nhận nuôi mèo con.

Tôi vỗ đầu một cái, hẹn một khung giờ.

Ông chủ của bệnh viện thú cưng Mèo Có Đức là bạn học cấp ba của tôi, năm đó quan hệ cũng không tệ. Sau một thời gian nuôi mèo trên mây, tôi nghĩ mình cũng có thể nuôi một con, liền nhờ bạn học tìm giúp. Yêu cầu của tôi nhiều, muốn mèo trắng, trên đỉnh đầu có một chỏm lông đen nhỏ xinh, tốt nhất là mắt hai màu.

Một tháng trôi qua không có tin tức, nhưng tôi cũng chuẩn bị tinh thần chờ đợi lâu dài, nào ngờ chuyện tốt lại đến bất ngờ.

"Ngày mai mình sẽ có mèo." Tôi mở WeChat, gửi tin nhắn cho những người bạn thân thiết.

Xen lẫn trong một đống lời chúc mừng, nổi bật nhất là lời nói của Trần Tán.

"Bạn già của tôi ơi, tớ bấm đốt ngón tay tính toán, cậu sắp chuyển vận rồi."

Tôi: "Cậu đừng nói nữa."

Cô bạn thân này của tôi đôi khi cũng có chút tài năng, nói lời tốt đẹp thì sẽ ngược lại, nói chuyện xui xẻo thì lại chuẩn xác.

Nếu lúc này mà vật cực tất phản, tôi nhất định sẽ khóc.

Nhưng chuyện nuôi mèo thì có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?

Tôi tim đập chân run, tìm bạn học cũ xác nhận tình trạng sức khỏe của mèo con.

Bạn học cũ hành động rất nhanh, gửi cho tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe và rất nhiều ảnh mèo dễ thương.

Tim tôi như muốn tan chảy, chỉ hận không thể chui qua màn hình mà vuốt ve mèo con một phen.

"Ngày mai tớ không có ở đó, cậu cứ đến thẳng nhé. Tớ đã nói với Tiểu Lý trực ca rồi." Cuối cùng, bạn học cũ gửi thêm một câu.

Ánh mắt tôi hơi ngưng lại, trong khoảnh khắc đó có một dự cảm chẳng lành, nhưng rất nhanh, tôi lại buông lỏng cảnh giác.

Chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi, còn có thể có chuyện gì xấu xảy ra chứ? Tệ lắm thì mèo con không hợp với tôi, nhưng tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu rồi, phải dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng để chinh phục mèo con.

Tối nằm mơ, tôi mơ thấy mình có ba nghìn "mèo" đẹp, như đang ở trên mây.

Chỉ là không biết vì sao, khi mèo con liếʍ má tôi, bỗng nhiên biến thành mặt chị dâu cũ, suýt chút nữa dọa tim tôi ngừng đập.

Tôi bật dậy như cá chép lật mình, lau mồ hôi lạnh trên trán trong cơn hoảng loạn.