Có tiếng động phát ra từ một góc nào đó.
Giang Chi lần theo âm thanh đi qua, đó là một không gian mở nhưng độc lập, nhìn bố cục thì có vẻ là phòng trà, dì Trương thường xuyên dọn dẹp, lại không có ai ở đây uống trà, nên đặc biệt sạch sẽ, Giang Chi nhìn thấy Trần Đông Nghi ngồi trong góc phòng trà, phòng trà không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào.
Dịu dàng, sáng sủa, khiến gió cũng trở nên nhẹ nhàng.
Giang Chi hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
"Suỵt!" Trần Đông Nghi nghiêng người, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng với cô: "Bây giờ là thời gian kể chuyện, phải nhỏ tiếng thôi, không được để kẻ xấu phát hiện."
Giang Chi vô thức bước nhẹ nhàng hơn.
Cô đến gần mới phát hiện bên cạnh Trần Đông Nghi có lối vào dẫn xuống tầng hầm, bậc thang chìm trong bóng tối, nuốt chửng tất cả ánh sáng, khiến người ta chùn bước, nhưng Trần Đông Nghi lại muốn đi xuống.
"Dưới đó là gì?" Giang Chi kéo cô lại.
"Đừng sợ," Trần Đông Nghi thần thần bí bí dẫn cô đi xuống, hơi lạnh trong tầng hầm theo gió thổi đến, mồ hôi lạnh bị gió hong khô dính dớp trên lưng khiến người ta khó chịu, Trần Đông Nghi lại rất quen đường: "Tớ cho cậu xem bí mật của tớ."
Giang Chi nghĩ mình không nên đi xuống, nhưng dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng cô của Trần Đông Nghi khiến cô không nỡ từ chối.
May mà Trần Đông Nghi cũng không thật sự muốn xuống tận cùng, đi được nửa đường cô liền dừng lại ngồi xuống bậc thang, Giang Chi ngồi xuống bậc thang cao hơn cô một bậc: "Đây là bí mật của cậu sao?"
"Suỵt!" Trần Đông Nghi bất mãn trừng mắt nhìn cô: "Bảo cậu nhỏ tiếng rồi mà."
Giang Chi kiên nhẫn, nhỏ giọng lặp lại: "Đây là bí mật của cậu sao?"
Trần Đông Nghi lúc này mới hài lòng cong mắt cười: "Đúng vậy. Lúc nhỏ tớ hay mơ thấy ác mộng, mơ thấy có người trong tầng hầm kêu rất đau đớn, kêu đến mức tớ khó chịu, cảm giác có tảng đá rất to rất nặng đè lên người tớ, khiến tớ không thở nổi, có một buổi tối tớ tỉnh dậy, thì ra trên người tớ không có đá."
Giọng Trần Đông Nghi rất nhỏ, cô xoay người gục vào đầu gối Giang Chi, lúc ngẩng lên đôi mắt hạnh long lanh, chớp chớp, làm mềm lòng Giang Chi, cô lại nghĩ đến bố của Trần Đông Nghi, nghĩ đến những điều Trần Đông Nghi chưa từng nói với cô, tuổi thơ của cô ấy.
Những bí mật nhỏ bé này, bây giờ đang bày ra trước mắt cô.
Giang Chi vén lọn tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, giọng nói dịu dàng hơn: "Sau đó thì sao?"
Trần Đông Nghi chớp mắt thật mạnh, giọng điệu nghiêm trọng: "Nhưng trong tầng hầm thật sự có tiếng động." Khiến Giang Chi giật mình, cô lại đột nhiên bật cười: "Dọa cậu rồi chứ!"
Giang Chi không cười, chỉ nhìn cô: "Thật sự có tiếng động sao?"
Trần Đông Nghi hừ một tiếng: "Thật ra tớ cũng không biết có hay không, có lẽ là tớ quá muốn có người bầu bạn nên mới xuất hiện ảo giác, tớ mang theo truyện cổ tích của mình bò xuống lầu, ngồi trên bậc thang này, kể chuyện cho tầng hầm nghe."
"Lúc đó bao nhiêu tuổi?"
"Ừm... Năm tuổi? Hay bốn tuổi? Tớ cũng không nhớ rõ nữa."
"Nhỏ quá."
"Đúng vậy! Quyển truyện cổ tích đó to lắm, mỗi lần tớ bê xuống bê lên rất tốn sức!" Trần Đông Nghi bực bội, cô lại cười: "Mỗi lần kể xong tớ đều hỏi tầng hầm, cậu có phải nhớ mẹ không?"
Cô cười đến rơi nước mắt: "Tớ cũng rất nhớ mẹ."
Cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Giang Chi, nghẹn ngào ở cổ họng, cô như cảm nhận được cảm xúc của Trần Đông Nghi năm, sáu tuổi, hốc mắt cũng đỏ hoe theo: "Trần Đông Nghi, Trần Đông Nghi."
Đầu ngón tay cô chạm vào khóe mắt Trần Đông Nghi, nơi đó đã ươn ướt, làm ướt trái tim cô.
Cô cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô.