Trần Đông Nghi cảnh giác: "Mày có ý gì?"
Giang Chi cười: "Không có ý gì, tao chỉ lo mày bị người ta đá thôi."
Trần Đông Nghi: "..."
Cô nàng bước nhanh về phía trước: "Bây giờ về trường còn kịp học tiết nào không?"
/
Cuối cùng họ không quay lại trường học cho những tiết còn lại, đó là ý kiến của Giang Chi.
Cô ngồi trên xe buýt lắc lư, ngáp dài vẻ hơi buồn ngủ: "Lượng thông tin vừa rồi hơi nhiều, chúng ta cần phân tích một chút."
Hai bên đường nơi xe buýt chạy qua là những hàng cây ngô đồng cao lớn, tán lá rậm rạp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt cô, nhảy nhót không ngừng, trong trẻo và tĩnh lặng.
Trần Đông Nghi thực sự không muốn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của chính mình, quay mặt đi: "Mày thấy bà ta có đáng tin không?"
Giang Chi khó hiểu: "Không phải mày muốn đi xem bói sao? Sao lại không đáng tin rồi?"
Trần Đông Nghi liếc cô: "Bà ta nói mày là quý nhân của tao."
Giang Chi cong môi cười.
Trần Đông Nghi: "Không được cười."
Giang Chi: "Muốn cười."
Trần Đông Nghi: "Nhịn đi."
Giang Chi: "Không nhịn được."
Trần Đông Nghi nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù bà ta đáng tin thì sao chứ, cũng đâu có đưa ra cách giải quyết, rốt cuộc chúng ta phải làm sao để đổi lại thân xác?"
Giang Chi vỗ vai cô nàng: "Đừng nóng vội."
Rồi nhìn về phía xa: "Đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ đổi lại thôi."
Trần Đông Nghi mặt mày tê dại: "Học đâu ra câu đấy thế?"
Giang Chi không tiếp lời cô nàng, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Vậy những chuyện khác bà ta nói về mày có đúng không?"
Sắc mặt Trần Đông Nghi thay đổi.
Cô nàng không phủ nhận cũng không thừa nhận, Giang Chi cũng không ép, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe buýt lắc lư, ngay cả thời gian cũng trôi chậm lại.
Mãi lâu sau, cô mới nghe thấy Trần Đông Nghi lên tiếng, nhưng lại nói một câu chẳng liên quan: "Tao rất thắc mắc tại sao tóc tai tao như thế này mà giáo viên vẫn mặc kệ?"
Cái quỷ gì thế này? Lớp trưởng bị ma nhập rồi à?
Cô nàng lơ mơ bước ra khỏi cửa lớp, thấy "Trần Đông Nghi" đang cúi đầu xem gì đó ở hành lang, liền hăng hái trở lại: "Lão đại chào buổi sáng! Xem gì đấy?"
Lão đại, lão đại không để ý đến cô nàng.
"..." Xem ra hôm nay không nên chào hỏi ai cả. Phương Điểm Điểm vẫn kiên trì: "Lão đại?"
Giang Chi lúc này mới nhận ra có người đang nói chuyện với mình, cô ậm ừ một tiếng, thấy Phương Điểm Điểm đi tới, liền giả vờ bình tĩnh gấp lá thư tình đang xem dở lại, nói: "Giờ này là giờ đọc sách buổi sáng sao cậu lại ra ngoài?"
Phương Điểm Điểm duỗi lưng: "Ra hít thở không khí, tớ sắp bị chết chìm trong biển kiến thức dơ bẩn này rồi."
Giang Chi lơ đãng gật đầu: "Ồ được, chúng ta vào lớp thôi."
Phương Điểm Điểm: "?"
Cô nàng đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt "Trần Đông Nghi": "Lão đại? Cậu vừa xem gì thế?"
"Không có gì." Giang Chi nói: "Thư tình viết cho... Giang Chi."
Mắt Phương Điểm Điểm lập tức trợn tròn: "Thư tình cho lớp trưởng? Sao lại ở trong tay cậu? À..." Cô nàng bỗng nhiên hiểu ra: "Cậu cãi nhau với lớp trưởng vì chuyện này à? Chả trách cô ấy cáu kỉnh thế."
Giang Chi ậm ừ cho qua chuyện.
Phương Điểm Điểm nói với vẻ đầy kinh nghiệm: "Chuyện này tớ phải nói cậu nghe này lão đại, người ta viết thư tình cho lớp trưởng, chứ có phải lớp trưởng viết cho người ta đâu, cậu ghen cũng được, sao lại đi cãi nhau với người ta, cãi thắng cãi thua chẳng phải cậu vẫn là người phải dỗ dành sao?"
Giang Chi thầm nghĩ tại sao mình phải dỗ dành Trần Đông Nghi chứ, rõ ràng là Trần Đông Nghi tự nhiên mặt nặng mày nhẹ.
Đúng là vậy, hai người bây giờ đang hoán đổi thân xác, phải chịu trách nhiệm cho nhau, yêu đương là sao? Nhỡ đâu đổi lại, chẳng lẽ bạn gái Trần Đông Nghi đang yêu cũng phải đổi theo sao? Cuối cùng cô ấy cũng đâu có nói sai, chỉ cần đổi lại thân xác, cô ấy mới mặc kệ Trần Đông Nghi có yêu đương hay không!