Nghe xong bát tự của hai người, bà lão gọi: "Trần Đông Nghi."
Trần Đông Nghi ngồi thẳng dậy: "Có!"
Bà lão: "Đàn ông khắc con đấy."
Trần Đông Nghi: "?"
Nghĩ đến Trần Tiên, quả thực khắc không nhẹ.
Bà lão vuốt mảnh giấy ghi bát tự của Trần Đông Nghi, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn: "Số con mang sát khí, từ trong bụng mẹ đã ảnh hưởng đến những người xung quanh rồi. Sau khi sinh ra, mẹ con bắt đầu ốm yếu, và phải mất rất nhiều thứ mới giữ được con."
Trần Đông Nghi nắm chặt tay: "Thật ạ?"
"Ừ," bà lão tiếp tục nói: "Năm 18 tuổi con sẽ gặp một đại nạn, nếu vượt qua được thì sẽ suôn sẻ cả đời."
Trần Đông Nghi còn chưa kịp nói gì, Giang Chi đã hỏi trước: "Đại nạn gì ạ?"
Bà lão cau mày, đôi môi đỏ mọng mở ra: "Đại nạn mất mạng, nhưng chỉ cần dùng đến quý nhân trong mệnh của con, kiếp nạn này sẽ qua. Những cái khác không có gì đáng nói, tránh xa đàn ông ra."
"Đến lượt cô này." Bà lão ra hiệu Giang Chi ngồi xuống, bảo cô nói bát tự rồi lại viết ra. Nghe Giang Chi nói xong, khóe môi bà lão từ từ nhếch lên: "Trùng hợp thật, số cô tốt quá, quý nhân đây rồi còn gì?"
Trần Đông Nghi ngẩn người: "Cái gì?"
"Cô này, chính là quý nhân của con." Bà lão nói.
Trần Đông Nghi: "???"
Giang Chi là quý nhân của cô nàng? Tính sai rồi chứ!
Giang Chi cũng cảm thấy hoang đường, nhưng nhanh chóng chấp nhận, cô gật đầu: "Đông Nghi, mày nói đúng, bà xem bói này quả thật rất chuẩn, xem ra mày sẽ được tao kèm cặp để thi đậu vào một trường đại học tốt."
Trần Đông Nghi: "..."
Cái quái gì thế này!
Bà lão nghe cuộc trò chuyện của họ, nụ cười càng thêm sâu: "Cô Giang này từ nhỏ gia đình êm ấm, gặp chút bệnh tật nhỏ nhặt, nhưng vì phúc dày nên cũng không ảnh hưởng gì. Ảnh hưởng sâu sắc nhất," bà ngừng lại: “ta nghĩ hai đứa đều rõ rồi đúng không?"
Nói đến trọng tâm rồi!
Dù sao cũng là mê tín dị đoan, tuy Trần Đông Nghi nói muốn xem bói nhưng cũng bán tín bán nghi, cố tình không nói chuyện hai người hoán đổi thân xác. Nếu thực sự là cao nhân, chắc chắn cũng sẽ nhìn ra.
Nhưng khi bà lão thực sự nhìn ra, họ vẫn bị dọa không nhẹ, sau đó như tìm được vị cứu tinh, Giang Chi vội vàng hỏi: "Chuyện này phải làm sao bây giờ ạ?"
Bà lão châm một điếu thuốc, rít một hơi từ tốn: "Đừng vội."
Giang Chi sốt ruột: "Sắp thi rồi!"
Bà lão khẽ cười: "Thiên mệnh đã định, lúc nào đến thì sẽ đến, chuyện này không thể nóng vội được."
Giang Chi im lặng một lúc, hỏi: "Vậy kết quả của chuyện này sẽ tốt chứ?"
Dù có đeo kính râm, Giang Chi vẫn cảm nhận được bà lão nhìn cô thật sâu: "Chuyện trên đời này vốn không có tốt xấu, tất cả đều nằm ở tâm thái của mỗi người. Con cảm thấy chuyện này là xấu, nó chính là xấu, con cảm thấy là tốt, nó tự nhiên cũng là tốt."
Giang Chi chậm rãi gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
Trần Đông Nghi đầy đầu dấu chấm hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy? Hiểu cái gì? Cái gì mà cái gì ấy?"
Giang Chi áy náy cười với bà lão: "Đại sư đừng để ý, cô ấy chỉ học hết cấp hai thôi."
Nói xong, cô đặt số tiền đúng giá lên bàn, không lưu luyến, quay người bỏ đi, để lại Trần Đông Nghi đứng ngây người tại chỗ. Cô nàng nhìn bóng lưng Giang Chi, rồi lại nhìn bà lão, bà lão lại gác chân lên: "Còn không mau đi đuổi theo quý nhân của con?"
Trần Đông Nghi: "... Tao đang định đi đây!"
Cô nàng sải bước đuổi theo.
Vừa đi vừa phản đối: "Giang Chi, ý mày là gì? Bây giờ cả hai chúng ta đều chưa tốt nghiệp cấp ba, mày cũng chỉ học hết cấp hai thôi!"
Giang Chi im lặng đi đến vạch kẻ đường, đợi Trần Đông Nghi nói xong, cô mới trầm ngâm: "Mấy hôm nay lên mạng toàn thấy quảng cáo về lesbian, nghe nói mấy đứa lesbian các mày, rất coi trọng bằng cấp à?"