Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 54

/

Là trường cấp 3 đứng đầu thành phố Tức Xuyên, trường cấp 3 số 1 Tức Xuyên dù là đội ngũ giáo viên hay môi trường học tập, đều nằm trong top đầu của thành phố.

Và tương ứng, ngoài một số ít học sinh cá biệt dựa vào tiền bạc để vào trường, thì hầu hết học sinh đều có cuộc sống học đường nhàm chán và lặp đi lặp lại.

Vì vậy, thỉnh thoảng có một vài tin tức nhỏ, ở ngôi trường này cũng sẽ trở thành trò vui lớn.

Buổi lễ chào cờ tuần này chẳng có gì khác biệt so với thường lệ. Thầy hiệu trưởng vẫn dông dài, bài phát biểu dưới cờ vẫn nhàm chán, những lời thầy cô đi tuần tra nói cũng chẳng có gì mới mẻ như NPC được lập trình sẵn. Thế nhưng, học sinh lại xôn xao hơn mọi thứ Hai hàng tuần trước đó, những tiếng thì thầm bàn tán trên sân trường ngày càng rôm rả, lấn át cả giọng thầy hiệu trưởng.

“Nghe nói chưa? Anh chàng đẹp trai lạnh lùng lớp bên cạnh thế mà lại đi làm “chó liếʍ” người ta, chậc chậc chậc, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, bình thường ra vẻ cái gì chứ?”

“Nói cậu ta là “chó liếʍ” còn sỉ nhục loài chó ấy… Ai hiểu được chứ, xem mấy đoạn chat đấy tôi cứ tưởng mình bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© ấy… Nhìn cậu ta thôi tôi cũng hơi PTSD rồi.”

“Hình như cậu ta có kha khá “mộng nữ” [1] , không lẽ lấy làm tư liệu viết truyện “mộng” chứ?”

“Này này này: “mộng nữ” bọn tôi cũng không phải cái gì cũng ăn đâu, thật sự quá gớm ghiếc, hơn nữa lại khác hẳn với hình tượng cậu ta thể hiện thường ngày, dù sao thì tôi cũng “hạ đầu” [2] rồi, cha nó chứ, lý lịch đen tối của đời người lại thêm một tội.”

“Cậu ta thật sự quá “hạ đầu” (hạ cấp), vừa làm bố người ta vừa sến súa, cô gái bên kia là ai mà không block cậu ta luôn nhỉ?”

“Nhẫn nhịn vô địch rồi…”

Trần Đông Nghi đút một tay vào túi quần, tai trái nghe đám bạn cùng lớp buôn chuyện, tai phải nghe Phương Điểm Điểm báo cáo với “Trần Đông Nghi”: “Lão đại, từ bao giờ cậu lại ghét cay ghét đắng Tần Thắng thế? Chiêu này đúng là tuyệt sát hahaha, sướиɠ quá đi mất!”

Trần Đông Nghi nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Giang Chi.

Trần Đông Nghi khẽ mỉm cười với cô.

Giang Chi: “?”

Cô ấy dùng khẩu hình hỏi: “Chuyện gì thế?”

—— Xem ra Giang Chi thật sự chưa xem tin nhắn Tần Thắng gửi.

Không hiểu sao, tâm trạng Trần Đông Nghi cực kỳ tốt, thậm chí sau khi kết thúc lễ chào cờ còn huýt sáo một cái, lông mày đều ánh lên vẻ vui sướиɠ, rồi bị Giang Chi kéo lại một phát.

Trần Đông Nghi: “…”

Sức cô ấy thật sự lớn vậy sao!

Trần Đông Nghi chỉnh lại cổ áo đồng phục, giả vờ hỏi: “Sao thế?”

Giang Chi nheo mắt, rút một tờ giấy từ trong túi ra, đập vào người Trần Đông Nghi: “Giải thích xem, đây là cái gì?”

Trần Đông Nghi liếc mắt, giả bộ ngây thơ: “Không biết.”

Giang Chi trợn mắt: “Bớt giả vờ.”

Trần Đông Nghi nghiêng đầu: “Giả vờ cái gì?”

Giang Chi lạnh lùng: “Mẹ tôi sáng nay nhắn tin cho tôi, nói bạn học hôm qua đến nhà rất nhiệt tình, còn giúp bà tưới hoa, hỏi khi nào mời bạn ấy đến nhà ăn cơm?”

Trần Đông Nghi: “…”

Quá lễ phép dễ bị người ta nhớ nhung đấy!

Trần Đông Nghi vẫn không chịu nhận: “Phương Điểm Điểm hôm qua đến đưa đồ cho tôi mà.”

Giang Chi hỏi: “Đưa cái gì?”

Trần Đông Nghi không nói.

Giang Chi: “Mới hôm kia còn nói chuyện về Tần Thắng, hôm nay đã bày trò này, cậu nghĩ tôi đoán không ra sao?”

“Được rồi,” Trần Đông Nghi nói: “Tôi làm đấy.”

Giang Chi đợi một lúc vẫn không thấy cô giải thích thêm, bèn cao giọng: “Hết rồi?”

Trần Đông Nghi xòe tay: “Tôi chịu mọi hậu quả, còn gì nữa?”

“Ai cần cậu chịu trách nhiệm?” Giang Chi bực bội: “Đoạn chat này lấy đâu ra?”