"..." Giang Chi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay người trừng mắt nhìn cô: "Mày có quên thân phận của mình rồi không?"
Trần Đông Nghi cố tình hỏi: "Thân phận gì?"
Giang Chi nghiến răng: "Ủy viên phong kỷ của trường."
Trần Đông Nghi như hiểu ra gật gật đầu: "Ủy viên phong kỷ dẫn đầu vi phạm kỷ luật, nhuộm tóc làm móng, đúng là đề tài phim thanh xuân hay!"
Giang Chi: "..."
Trần Đông Nghi hỏi cô: "Sao không nói gì?"
Giang Chi cúi đầu, xòe bàn tay ra trên đùi, cô ừ một tiếng thật dài: "Vậy tao cũng thấy mình nên đi làm móng."
Không ngờ Trần Đông Nghi lập tức phản đối: "Mày không được làm."
Giang Chi khó hiểu ừ một tiếng: "Tại sao?"
Nhân lúc chị thợ làm tóc đi rửa tay, Trần Đông Nghi cười đầy ẩn ý: "Bọn lesbian không làm móng."
Giang Chi nghiêng đầu, vẫn không hiểu: "...Tại sao?"
"Mày là bộ bách khoa toàn thư à?"
"..."
"Còn gì muốn hỏi nữa không?"
Cô không nói thì thôi, vừa nói Giang Chi lại nhớ đến chuyện nhật ký, cơn giận vừa lắng xuống lại bốc lên, cô tự nhủ phải làm chủ cảm xúc của mình, đè nén cơn giận xuống rồi mới mỉm cười nói: "Tao đã xem cuốn nhật ký giả mạo của mày rồi."
Trần Đông Nghi đã quên mình viết gì rồi, ồ một tiếng: "Văn phong được đấy chứ?"
"Chỉ có ba câu, không nhìn ra được." Giang Chi liếc cô một cái, thong thả giúp cô nhớ lại: "Vậy mày có thể miêu tả chi tiết chuyện ở hội thao giúp tao vượt qua chướng ngại vật và quay video lại không?"
Trần Đông Nghi: "…………"
Bố mày chứ, vậy mà quên mất chuyện này.
Cô lập tức mở ra một mặt trận mới: "Sao mày lại xem nhật ký của tao!"
Giang Chi nhìn cô không nói gì.
Trần Đông Nghi: "Ờ,"
Vậy mà không có tác dụng.
"Thôi được rồi." Trần Đông Nghi nói: "Video tao có thể xóa, nhưng hành động tốt đẹp của tao là không thể xóa được!"
Giang Chi đưa tay ra.
Trần Đông Nghi: "Làm gì?"
Giang Chi: "Điện thoại."
Trần Đông Nghi che túi áo: "Thật sự xóa à?"
Giang Chi: "Nếu tao quay video mày cảm ơn tao rối rít thì mày sẽ làm gì?"
Trần Đông Nghi nhún vai: "Không thể nào!"
Giang Chi đổi ví dụ khác: "Nếu tao nói ngày hôm đó mày khóc, tao đã quay video lại thì sao?"
Trần Đông Nghi lập tức ngồi dậy: "Đâu!?"
Giang Chi mỉm cười: "Đưa điện thoại cho tao."
Trần Đông Nghi: "..."
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Giang Chi nhìn thấy mình với mái tóc màu tím thì vẫn không nhịn được tối sầm mặt mũi, cô loạng choạng ngồi xuống ghế, im lặng hồi lâu.
Bên kia, Trần Đông Nghi vẫn đang trò chuyện với chị thợ làm tóc.
"Còn được giảm giá nữa ạ? Cảm ơn chị chủ, vâng vâng, em sẽ giới thiệu bạn em đến, không sao không sao, lần sau em dẫn bố mẹ em đến, dùng tiền làm tóc trừ tiền thuê nhà!"
"Rất đẹp, thích lắm!"
"Baby~"
Giang Chi: "..."
Nếu đây không phải là mặt mình, cô thật sự muốn động thủ rồi.
Cô mỉm cười với Trần Đông Nghi: "Trả tiền xong rồi?"
Trần Đông Nghi: "Trả xong rồi, tao nói cho mày biết, lần sau mày cứ báo tên tao—" Chưa nói hết câu, cổ tay đã bị Giang Chi túm lấy, kéo ra ngoài. Cô cũng không định giãy giụa, lảo đảo đi theo, còn không quên quay đầu lại hét: "Lần sau em lại đến nhé!"
Lúc này trong tiệm làm tóc đã có kha khá khách, cũng có thợ làm tóc khác nhận ra mối quan hệ giữa hai người, vừa thấy người đi thì lập tức xúm lại: "Chuyện gì vậy?"
Chị gái làm tóc cho Trần Đông Nghi bình tĩnh ghi lại mã đơn hàng: "Người yêu đấy."
Các thợ làm tóc khác bừng tỉnh: "Chậc chậc chậc, khó trách cứ quấn quýt bên nhau, ngọt ngào quá, u mê rồi."
Trần Đông Nghi bị Giang Chi lôi ra khỏi tiệm, nếu nghe thấy cuộc trò chuyện của họ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên phản đối - với sức lực của Giang Chi, không thấy quấn quýt đâu, chỉ thấy sát khí thôi.