Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 34

Giang Chi không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi: "Cậu nói với bố mẹ tôi như thế nào?"

"Bạn tốt của cậu có việc cần cậu giúp đỡ," Trần Đông Nghi nói: "Bố mẹ cậu suýt chút nữa thì đích thân lái xe đưa tôi đến, may mà tàu điện ngầm vẫn chưa ngừng hoạt động, tôi khuyên họ nói là dễ bị tắc đường, họ mới không đi theo."

Giang Chi ồ một tiếng.

Trần Đông Nghi im lặng một lúc, khuôn mặt xinh xắn ngoan ngoãn vốn thuộc về Giang Chi cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ hoang mang thực sự: "Quan hệ của cậu với bố mẹ cậu vẫn luôn tốt như vậy sao?"

"Tốt sao?" Giang Chi ôm đầu gối, ánh mắt cô xuyên qua dòng sông đen ngòm nhìn về phía bờ bên kia: "Hồi nhỏ tôi bị đánh không ít đâu."

Trần Đông Nghi hoàn toàn không tin: "Cậu cũng bị đánh sao?"

Giang Chi nói: "Ừ, hồi nhỏ mẹ tôi quản tôi rất nghiêm, sợ tôi bị giáo dục khai phóng nào đó làm mờ mắt, bắt tôi môn nào cũng phải được điểm tuyệt đối, thiếu một điểm là bị đánh vào lòng bàn tay một cái."

"... Đánh vào lòng bàn tay?"

"Đúng vậy, cậu chắc chưa từng bị đánh nên không biết, thước kẻ tiểu học đánh vào lòng bàn tay rất đau."

"..."

Không biết nghĩ đến điều gì, Trần Đông Nghi cười một tiếng.

Giang Chi hỏi: "Sao vậy?"

Trần Đông Nghi lắc đầu, thấy Giang Chi còn muốn nói nữa, cô đột nhiên lên giọng: "Bên này!"

Giang Chi quay đầu lại, thấy Phương Điểm Điểm và Tiền Chức từ nhà vệ sinh công cộng đi ra, hai người chen chúc nhau, trẻ con hắt nước vào mặt nhau, Phương Điểm Điểm rõ ràng là ranh ma hơn, cố tình nhúng tay ướt sũng, hắt nước làm Tiền Chức khóc lóc chạy đến tìm cô mách lẻo: "Lão đại! Điểm Điểm bắt nạt em!"

"Lần nào mà không phải cậu chọc cô ấy trước?" Trần Đông Nghi thản nhiên nói.

Nói xong mới nhận ra lúc này không đến lượt mình lên tiếng, theo bản năng liếc nhìn Giang Chi, thấy Giang Chi mặt không đổi sắc, trầm giọng ừ một tiếng: "Lớp trưởng nói đúng."

Phương Điểm Điểm và Tiền Chức đồng thời im lặng.

Hai người lén lút ngồi xuống cách "Trần Đông Nghi" một mét, Tiền Chức nhỏ giọng nói: "Cậu nói đúng, lão đại thật sự đã sợ vợ rồi."

Phương Điểm Điểm vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện: "Đừng nói ra ngoài."

...

Màn bắn pháo hoa kéo dài nửa tiếng, trong công viên cũng lác đác có thêm người đến xem pháo hoa, trong bóng tối họ phân tán khắp nơi, khuôn mặt thỉnh thoảng được pháo hoa rực rỡ chiếu sáng, rồi lại chìm vào bóng tối.

Trần Đông Nghi xem một lúc thì thấy chán, đeo tai nghe vào nghe nhạc, hai chân gác lên nhau lắc lư, nhạc đột nhiên dừng lại.

Cô mở mắt ra.

Giang Chi đang cầm chiếc tai nghe bên tai trái của cô đeo vào: "Đang nghe gì vậy?"

Nhạc lại vang lên.

"... Anh tặng em một quả táo đã cắn dở một nửa / Để em vượt qua sự giải thoát đẫm máu." Giọng ca sĩ trầm khàn, vang lên trong tai nghe, hòa cùng tiếng pháo hoa nổ, chui vào tai cô.

Giang Chi nghe một lúc, nhận xét: "Hay đấy."

Trần Đông Nghi gật đầu: "Có gu đấy."

"Sao không xem pháo hoa cho đàng hoàng?"

"Bắn mãi không hết, xem chán rồi."

"Vậy sao không đi?"

Trần Đông Nghi hất hàm: "Không muốn làm phiền hai vị kia thưởng thức."

Giang Chi nhìn theo ánh mắt của cô.

Phương Điểm Điểm và Tiền Chức đang hò reo vui mừng vì mỗi chùm pháo hoa bắn lên, vui vẻ hồn nhiên hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nổi loạn không nghe lời ở trường, khiến cô rất hài lòng.

Lại nghĩ, tuy Trần Đông Nghi trông có vẻ rất ngầu, nhưng đối với bạn bè cũng rất tốt.

Giang Chi thật lòng khen cô: "Cậu là người tốt."

"..."

"Đừng có vẻ mặt như gặp ma thế."

"..."

"Tôi rút lại lời nói."

"Cảm ơn."

"... Cút."

/

Trên đường về, Giang Chi cũng không trả tai nghe lại cho cô.