Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 27

Càng làm cho bên trong lều im ắng.

Kỳ lạ thật.

Nhìn mặt mình từ góc nhìn thứ ba thật kỳ lạ.

Trần Đông Nghi nghĩ, cô ngủ không ngay ngắn, nhưng Giang Chi lại ngủ rất ngoan, từ đôi lông mày vốn ngang ngược kiêu ngạo của cô ta lại toát ra vẻ an tĩnh, nếu bây giờ hôn thì Giang Chi cũng sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ?

... Cho dù phát hiện ra thì đã sao?

Trần Đông Nghi tìm lý do cho sự chột dạ trong giây lát của mình, cô ta là đang hy sinh vì đại cuộc để có thể đổi lại cơ thể. Hơn nữa, cho dù không đổi lại được, đây cũng là mặt của cô ta, miệng của cô ta, hôn thì hôn thôi, ai cũng không thiệt.

So với việc hai người đều tỉnh táo rồi hôn thì xấu hổ, chi bằng cô ta cắn răng làm việc tốt.

Hôn!

Trần Đông Nghi hít sâu một hơi, cúi người xuống định hôn, khi khoảng cách ngày càng gần, cô ta đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giang Chi, Giang Chi vốn nên đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt trong sáng, giọng điệu bình thản: "Cậu đang làm gì vậy?"

Trần Đông Nghi: "!!!"

Trần Đông Nghi lập tức ngồi thẳng dậy.

Cô thản nhiên bịa chuyện: "Vừa nãy có con muỗi đậu trên mặt cậu, tớ định đuổi nó đi thôi."

Giang Chi tuy không ngủ nhưng dòng suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp theo tiếng mưa rơi, nghe Trần Đông Nghi nói vậy cũng không nhận ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy Trần Đông Nghi không thể nào tốt bụng như vậy nên hỏi thêm một câu: "Cậu mà tốt bụng như thế á?"

Ai ngờ Trần Đông Nghi nổi đóa: "Này! Sao cậu dám nghi ngờ nhân phẩm của tớ?"

Giang Chi nhắm mắt lại: "Tớ vẫn luôn nghi ngờ mà."

"..." Trần Đông Nghi bực bội: "Muỗi cắn mặt tớ, tớ bảo vệ mặt mình thì có vấn đề gì?"

Lập luận này cũng hợp lý.

Giang Chi ừ một tiếng: "Tớ tin rồi."

Mưa trên núi đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã tạnh. Chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm trạng đi chơi của họ. Bốn người vây quanh nướng con cá Trần Đông Nghi câu được. Da cá nướng giòn thơm, rắc thêm gia vị, mùi hương bay xa, khiến người ta ngửi thấy phải nuốt nước miếng.

Mẹ Giang kinh ngạc hỏi con gái: "Con học nướng cá từ lúc nào thế?"

"Chuyện nhỏ ấy mà!" Trần Đông Nghi đeo găng tay xé một miếng cá cho vào bát mẹ Giang: "Tớ xem hướng dẫn trên mạng là biết ngay, mẹ nếm thử xem."

Giang Chi cũng xé một miếng cá, mắt sáng lên: "Ngon thật đấy."

Vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, vừa mặn vừa cay, đúng là mỹ vị nhân gian.

Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: "Giang Chi, cậu giỏi quá!"

Trần Đông Nghi: "..."

Thật sự là đang khen cô sao?

Ăn cá nướng xong, trời vẫn âm u. Mẹ Giang đề nghị ngủ trưa. Trần Đông Nghi không có thói quen ngủ trưa, nghịch điện thoại trong lều đến khi hết pin tắt máy mới nhận được tin vui là có thể thu dọn lều trại.

Họ dọn dẹp khu cắm trại, gom rác bỏ vào cốp xe, đi về phía nam, trước khi mặt trời lặn đã đến trấn cổ.

Khách sạn đã được đặt trước khi đến, nằm bên sông, mở cửa sổ gỗ ra là có thể ngắm cảnh đêm Giang Nam.

Vừa vào phòng, Trần Đông Nghi liền vội vàng sạc điện thoại. Cô nghe thấy Giang Chi đang tựa cửa sổ ngắm cảnh hỏi: "Cậu đã nói với người nhà là tối nay không về chưa?"

"Họ không quản tớ." Trần Đông Nghi không ngẩng đầu lên.

Giang Chi ồ một tiếng: "Vậy cậu đang vội vàng liên lạc với ai thế?"

Màn hình điện thoại vừa sạc sáng lên. Trần Đông Nghi không ngại nói thêm vài câu với Giang Chi trong lúc chờ điện thoại khởi động: "Bạn bè của tớ chứ, Trần Đông Nghi này hô mưa gọi gió ở trường Nhất Trung, bạn bè vô số kể, làm sao tớ—"

Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại đã vang lên.