Giang Chi: "..."
Không nhịn được mà trợn mắt nhìn cô ta: "Mưu mô."
Trần Đông Nghi không biết xấu hổ, ngược lại còn thấy tự hào: "Nhà làm kinh doanh mà, thông cảm nhé."
Những năm gần đây, thành phố Tức Xuyên phát triển công nghiệp, mở rộng thêm không ít nhà máy dọc theo con đường ven đô, so với vẻ đẹp dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam trong thành phố, thì nơi đây lại có thêm vài phần cứng rắn.
Mục đích chuyến đi lần này của nhà họ Giang, chính là ngọn núi phía sau những nhà máy này.
Ngọn núi này không cao, cũng không dốc, đường núi bằng phẳng, thỉnh thoảng gặp vài chiếc xe từ trong thành phố chạy tới, đều là đến để dã ngoại, trong tiết trời đẹp, gió núi thổi qua, khiến lòng người thư thái.
Từ khi về nước Trần Đông Nghi vẫn chưa đi chơi, tuy rằng cố gắng không để lộ ra vẻ quê mùa, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc núi non hùng vĩ, vẫn không nhịn được mà cùng Tiểu Bạch thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, một người một chó đồng thời thốt lên cảm thán.
"Oa--"
"Gâu!"
Giang Chi bật cười.
Mẹ Giang cũng cười: "Chi đã đến đây bao nhiêu lần rồi, vẫn như chưa từng thấy vậy."
Trần Đông Nghi nghĩ đến việc bây giờ mình là Giang Chi, cho dù có mất mặt cũng không sao, trong lòng thoải mái: "Ngày nào cũng đọc sách học bài, thỉnh thoảng không ra ngoài ngắm cảnh đẹp thì đúng là thành mọt sách mất."
Giang Chi: "..."
Không cười nổi nữa rồi.
Ở nơi bố mẹ không nhìn thấy, cô véo cánh tay Trần Đông Nghi, Trần Đông Nghi nhịn đau, giơ ngón tay cái với Giang Chi, thấp giọng nói: "Cậu thật sự nên đi khám xem mình có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân hay không."
Giang Chi nhìn thẳng về phía trước: "Dù sao người đau cũng không phải tôi."
Núi không cao, đường vào núi cũng bằng phẳng, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Họ tìm một bãi đất trống để cắm trại, sau khi dựng lều xong, bố Giang lấy một cái xô nước từ cốp xe ra, hét lên: "Ai đi bắt cá với tôi nào?"
Trần Đông Nghi lập tức hưởng ứng lời kêu gọi: "Con con con!"
"Chi chịu đi bắt cá rồi sao?" Mẹ Giang ngạc nhiên.
Trần Đông Nghi khó hiểu ừ một tiếng: "Sao lại không chịu ạ?"
Cô ta lấy chiếc quần yếm chống nước từ trong túi hành lý ra, vui vẻ mặc vào: "Con giỏi bắt cá nhất đấy!"
Mẹ Giang nhìn "Trần Đông Nghi", tưởng con gái mình không muốn mất mặt trước mặt bạn bè, suy nghĩ một chút rồi lại ghé sát vào tai "Giang Chi" nhỏ giọng nói: "Lần trước con bị cá tát vào mặt rồi khóc lóc không bao giờ bắt cá nữa, con quên rồi sao?"
Trần Đông Nghi: "..."
Cô ta cao giọng: "Tôi còn làm chuyện mất mặt như vậy nữa á? Bị cá đánh cho khóc á?"
Giọng điệu của cô ta rõ ràng là đang hả hê, ánh mắt nhìn Giang Chi cũng mang theo vẻ chế nhạo, ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa điện xẹt, Giang Chi âm thầm nghiến răng, nhưng lại nói bằng giọng điệu dịu dàng: "Không mất mặt đâu Chi, tôi thấy rất đáng yêu mà."
Trần Đông Nghi: "...?"
Giang Chi mỉm cười: "Tôi tin lần này cậu nhất định sẽ làm được."
Trần Đông Nghi: "Ọt!"
Mẹ Giang không phát hiện ra tia lửa điện xẹt giữa hai người, tưởng Trần Đông Nghi say xe, vội vàng hỏi cô ta làm sao vậy, Trần Đông Nghi xua tay, trừng mắt nhìn Giang Chi một cái, cầm xiên cá đi tìm bố Giang.
Trước khi đi còn không quên buông lời tàn nhẫn: "Chờ ăn cá đi!"
Giang Chi chọc tức được cô ta thì tâm trạng rất tốt, cô thường xuyên ra ngoài cùng gia đình, biết rõ từng món đồ nên được đặt như thế nào, cô làm việc rất thuần thục, trong mắt mẹ Giang, mẹ Giang không khỏi cảm thán: "Xem ra Chi của chúng ta thật sự đã kết bạn tốt rồi."
Giang Chi vừa bày xong giá nướng thịt, nghe thấy câu này thì động tác khựng lại: "Cái gì ạ?"