Dù sao thì ngay ngày đầu tiên chuyển đến, Trần Đông Nghi đã không mặc đồng phục, nhuộm tóc hồng, nghênh ngang đạp xe trong khuôn viên trường, hoàn toàn không coi cô - ủy viên phong kỷ ra gì. Chưa kể đến việc trong suốt học kỳ sau đó, nhóm học sinh cá biệt tập trung quanh Trần Đông Nghi thường xuyên trốn học, vi phạm nội quy trường, phá vỡ cuộc sống trung học yên bình của cô, khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ Trần Đông Nghi lại hỏi cô chuyện gì đã xảy ra?
Có lẽ vì đang mang khuôn mặt của Trần Đông Nghi, trong người chảy dòng máu nóng của Trần Đông Nghi, nên cô tức giận đến mức dậm chân lên chân Trần Đông Nghi. Trần Đông Nghi không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng rồi nhảy lò cò bằng một chân, gằn giọng: "Mày bị điên à! Đây là cơ thể của mày đấy!"
Giang Chi: "..."
Một phút nóng giận, cô đã quên mất.
Đánh vào người Giang Chi, đau ở tim Trần Đông Nghi. Cô vịn vào cột thở hổn hển một lúc lâu mới mỉa mai: "Không phải mày học giỏi lắm sao? Chuyện siêu nhiên này sách vở không giải thích được à?"
Giang Chi im lặng một lúc, lấy điện thoại từ trong túi áo đồng phục ra, sau khi mở khóa bằng khuôn mặt, cô bắt đầu thao tác trên màn hình.
Ánh sáng xanh lam từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt Giang Chi, vẻ mặt cô nghiêm túc và tập trung. Đây là lần đầu tiên Trần Đông Nghi nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh như vậy trên khuôn mặt của mình, cô cảm thấy có chút rùng mình, bước tới: "Mày lấy điện thoại của tao làm gì đấy?"
Giang Chi: "Tôi muốn tìm cách để hoán đổi lại cơ thể."
"Tìm thấy chưa?"
"Chưa, chỉ thấy mấy bộ tiểu thuyết thể loại này."
"Ồ, mấy kẻ xui xẻo đó hoán đổi lại bằng cách nào?"
Giang Chi bình thường ngoài việc học ra thì bận rộn với công việc của trường, còn Trần Đông Nghi thì không ngủ thì chơi game, thỉnh thoảng tụ tập đánh nhau, cả hai đều không có thời gian đọc tiểu thuyết.
"Thôi được rồi, bàn bạc thế này cũng không ra kết quả gì, về nhà đọc tiểu thuyết thôi." Trần Đông Nghi ném balo của Giang Chi cho cô: "Điện thoại của mày giấu ở đâu vậy? Tao tìm cả ngày không thấy, giấu kỹ thật đấy, lớp trưởng đại nhân."
Giang Chi ngẩng mắt lên, mặt không cảm xúc: "Tôi không có điện thoại."
Trần Đông Nghi: "?"
"À," Giang Chi lấy sổ điểm danh ra khỏi balo: "Trần Đông Nghi mang vật dụng cấm vào trường, lớp 12A3 trừ 5 điểm."
Trần Đông Nghi: "??"
Cô không chịu: "Này này, vừa rồi mày còn đang dùng vật dụng cấm đấy!"
Giang Chi nói: "Nhưng đây là ngoài trường."
Trần Đông Nghi nghiến răng: "Mày chơi trò hai mặt với tao đấy à? Tao sẽ mua điện thoại mang đến trường ngay bây giờ," cô tiến lại gần Giang Chi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sức sống của mình, khóe môi nở nụ cười tinh quái, trắng trợn đe dọa: "Mang theo mỗi ngày, vậy điểm trừ sẽ là của học bá đại nhân chúng ta chứ?"
Sắc mặt Giang Chi thay đổi, trừng mắt nhìn cô: "Vô liêm sỉ!"
"Tao vô liêm sỉ?" Trần Đông Nghi bật cười: "Thời đại nào rồi mà mày không có điện thoại, chuyện của chúng ta cần phải liên lạc hàng ngày, mày không định bắt tao viết thư tay cho mày đấy chứ?"
Cô tặc lưỡi: "Lỡ bị đồn là chúng ta yêu sớm thì sao?"
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Giang Chi chợt lóe lên, cô trả lại điện thoại cho Trần Đông Nghi: "Cuối tuần tôi sẽ đi mua điện thoại, hai ngày này cứ gặp nhau ở đây."
"Cứ như hẹn hò lén lút ấy," Trần Đông Nghi xua tay: "Trong tủ đầu giường phòng ngủ của tao có điện thoại dự phòng, mày chọn một cái ưng ý dùng tạm đi, giải quyết xong chuyện này thì trả lại cho tao."
Giang Chi cũng không phản đối nữa.
Trần Đông Nghi đeo balo lên: "Về nhà thôi."
Nói xong, cô đi trước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, chui qua chỗ hàng rào bị phá hỏng. Tiếng bước chân của Giang Chi theo sát phía sau, nhỏ nhẹ, dè dặt và xa lạ.