Chải vuốt thế giới tinh thần và gia cố hàng rào tinh thần, có thể nói là hai môn cơ sở nhất cũng là môn quan trọng nhất trong chương trình học của dẫn đường, từ nhập môn năm nhất đến chuyên ngành năm tư, độ dày sách giáo khoa có thể tùy tiện đập chết một lính gác cấp A.
Trời sinh dẫn đường đã có năng lực thấu cảm tâm lý với lính gác, khi gặp được lính gác có tinh thần phù hợp, sẽ theo bản năng thấu cảm với hắn, thương hại hắn, giúp đỡ hắn, cứu chữa cho hắn, cho nên Ứng Trật đưa ra yêu cầu chải vuốt tinh thần cho y cũng không phải là yêu cầu bất lịch sự gì.
Huống chi dưới cái nhìn của y, hiện tại Toại Hồi ở trong thân thể y, dùng chất dẫn đường và tinh thần lực của y. Ứng Trật bảo Toại Hồi dùng thứ thuộc về y để chải vuốt thế giới tinh thần bất ổn của Toại Hồi, thực tế mà nói thì vẫn là Toại Hồi được hời.
Nhưng Ứng Trật không ngờ tới là, Toại Hồi trầm ngâm một hồi, rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Chải vuốt thế nào?”
“...”
Ứng Trật rất khó để trả lời vấn đề này, y nhớ lại nội dung trong chương 1 lớp nhập môn chải vuốt thế giới tinh thần một chút. “Chính là để nhánh tinh thần của cậu tiếp xúc liên tục với thế giới tinh thần của tôi...”
“Tiếp xúc với nhánh tinh thần sao?” Toại Hồi nghiền ngẫm một hồi, từ vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì đã có thể thấy được, hắn cũng chẳng cảm giác ra cái gì.
“...” Ứng Trật rất khó trách móc nặng nề lính gác vừa mới trở thành dẫn đường không quá hai giờ này, nhưng y vẫn cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Cảm giác sự tồn tại của việc tiếp xúc nhánh tinh thần giống như khi đói thì muốn ăn, khi mệt thì muốn ngủ đối với mỗi dẫn đường vậy, là bản năng, không thể dùng lời nói để dạy được: “Có lẽ, chúng ta vẫn nên thảo luận xem làm thế nào để đổi thân thể lại với nhau nhanh chút đi.”
“Muốn tới bệnh viện kiểm tra sao?” Toại Hồi hỏi: “Hỏi thử bác sĩ xem làm sao bây giờ.”
“Cậu nghiêm túc à?” Ứng Trật. “Chúng ta sẽ chỉ bị coi là bị tâm thần thôi.”
“Có lẽ đã sớm có trường hợp tương tự rồi, chỉ là bị công hội giấu giếm, chúng ta không biết mà thôi.”
“...” Điển hình của suy luận âm mưu, nhưng Ứng Trật lại không thể phản bác được. Dù sao từ sau khi người đặc chủng đột biến gen ra đời từ hai trăm năm trước đến nay, trên người còn có vô số điều chưa được giải thích, ví dụ như lỗ đen trong tinh thần của lính gác, ví dụ như thế giới tinh thần đột nhiên biến dị, lại ví dụ như độ cao rộng của thế giới tinh thần... Hình như hoán đổi linh hồn cũng có thể có khả năng chỉ là một loại biến dị của tinh thần lực.
Tự hỏi một hồi, y đưa ra một suy nghĩ có thể giải quyết vấn đề: “Hôm qua cậu đã làm những chuyện gì? Có gặp được chuyện gì dị thường không?”
“Chuyện gì dị thường?...” Toại Hồi rơi vào suy tư.
Ứng Trật cũng nhớ lại những chuyện mà y gặp được từ sáng hôm qua, đi học như thường, ăn cơm trưa ở căn tin, đi tới văn phòng hội học sinh để xử lí công việc...
Hai người đang tự hỏi, máy trạm trên cổ tay Toại Hồi bỗng nhiên vang lên, một bóng mờ hình con nhỏ mỏ nhọn đầu đỏ nho nhỏ chậm rãi xoay tròn bên trên, hắn nâng tay lên, đưa cổ tay và máy trạm tới trước mặt Ứng Trật.
“Là Cảnh Tế Chu.” Ứng Trật nói, phó chủ tịch hội học sinh, trong những dẫn đường y quen, chỉ có người này có tinh thần thể là chim hạc đỏ.
“Nhận không?” Toại Hồi hỏi.
Ứng Trật hơi do dự, suy xét đến chuyện hiện tại Cảnh Tế Chu tìm y có thể có chuyện gì đó. Mười mấy giây sau, tiếng chuông vẫn kiên trì bền bỉ như trước, còn đầu con chim nhỏ lại xoay càng lúc càng nhanh, lông màu đỏ trên đỉnh đầu cũng càng xinh đẹp tươi thắm.
“Nhận đi... nói ngắn gọn.” Y nói, sau đó nghiêm khắc nhắc nhở. “... Không được cố ý bóp giọng!”
“...” Toại Hồi ấn lên nút nghe, một giọng nam nôn nóng lập tức truyền tới từ trong máy trạm: “Ứng Trật! Cậu ở đâu rồi?! Ngủ quên à?”
“Tôi...” Toại Hồi nhìn về phía Ứng Trật, người nọ nhíu mày bịt tai, dùng khẩu hình nói: Hỏi cậu ta xem có chuyện gì.
“Có chuyện gì?”
“Cậu hỏi tôi có chuyện gì?” Giọng nói của Cảnh Tế Chu càng lớn hơn, ồn đến mức tai Ứng Trật ù ù đau, y chưa từng biết phó chủ tịch của mình có giọng lớn như vậy. “Kiểm tra! Đợt kiểm tra văn hóa Trung Quốc! Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu thi rồi, cậu ở đâu?”
Ứng Trật: “...”
Ứng Trật đột nhiên đứng lên từ trên giường.
“Biết rồi.” Toại Hồi nhanh chóng cúp máy, gọi Ứng Trật lại. “Loại tình huống hiện tại của chúng ta còn muốn đi thi sao?”
Ứng Trật xoay người đối diện với hắn, mặt không có biểu cảm, nhanh lại cực kì chắc chắn nói: “Phải đi thi, không thi là không thể lấp liếʍ vết nhơ được, sẽ dẫn tới học kỳ sau tôi không thể tiếp tục tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, chưa có người nào có thể liên tục làm chủ tịch hội học sinh liên tiếp hai nhiệm kì, tôi nhất định phải khởi xướng khơi dòng chuyện này.”
“...” Toại Hồi lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Ứng Trật cúi đầu, tầm mắt dừng trên thuốc giảm đau trong lòng bàn tay Toại Hồi. Muốn đi thi, thì phải khắc phục khó khăn nào đó ở trước mắt trước, qua một khắc tạm dừng ngắn ngủi, y nói: “Cho tôi chút chất dẫn đường đi, thi xong chúng ta lại liên lạc nhau... trao đổi chút thông tin trước.”
Nói xong, y nâng cổ tay lên, lúc này mới phát hiện cổ tay áo và quần áo đều là máu đen và tro bụi, nhăn nhúm bèo nhèo. “Có quần áo sạch sẽ không? Để tôi thay bộ khác.”
Toại Hồi gật đầu, đi đến ban công, một lát sau lại quay về: “Bộ kia còn chưa khô, chưa mặc được.”
Ứng Trật không ngờ y sẽ nhận được đáp án này. “Cái gì gọi là ‘bộ kia còn chưa khô’? Chẳng lẽ cậu chỉ có hai bộ quần áo, một bộ giặt một bộ mặc à?”
“Đồ lính gác mặc đều là hàng đặc chế, giá cả xa xỉ, đúng là tôi chỉ có hai bộ.” Toại Hồi chậm rì rì nói.
“...” Theo Ứng Trật biết, Tháp sẽ cho mỗi lính gác mới nhập học một bộ đặc chế miễn phí, cho nên trên thực tế, bản thân Toại Hồi cũng cũng chỉ một bộ.
Y muốn nói lại thôi, nhẫn nhịn nói: “Vậy cho tôi chất dẫn đường trước, chuyện quần áo thì chờ sáng thi xong rồi nói sau.”
Toại Hồi hỏi: “Cho thế nào? Không phải huy chương của cậu mất rồi sao?”
“Còn có thể cho thế nào nữa? Hiện tại chỉ còn cách nguyên thủy nhất thôi, dịch trấn an.” Ứng Trật giơ tay sờ sau cổ. “Đưa vòng trên cổ cho tôi, còn cả giấy sợi hạn chế chất dẫn đường bay hơi nữa, đây là Tháp phát miễn phí cho mỗi một lính gác, hơn nữa còn lúc tôi vừa nhậm chức đã tự mình tới hội học sinh nhận, rồi lại phát cho từng kí túc xá một, cái này cậu cũng phải có chứ?”
“... Có.” Toại Hồi yên lặng tháo vòng cổ xuống đưa cho Ứng Trật, sau đó lấy ra giấy sợi chưa bóc bao giờ ở sâu trong tủ.
Hắn rũ mắt, tầm mắt dừng trên hộp giấy sợi không dính chút bụi nào, lòng bàn tay vô thức vuốt ve bên ngoài, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, âm u, lẫn lộn sự đen tối không thể hình dung bằng lời.