Kẻ Thù Chỉ Có Thể Là Bạn Trai

Chương 6

Năng lực chảy trong huyết mạch bỗng như bị mất điện, đột ngột tan biến mà không hề báo trước.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Dị năng của anh sao lại biến mất rồi?!

Mất đi sự duy trì của dị năng, lưỡi đao rung lên dữ dội, rất nhanh đã vỡ vụn thành một đám băng vụn, tan biến ngay lập tức.

Băng tuyết nổ tung, mảnh vụn bắn ra khắp nơi, không hề lãng phí chút nào, tất cả đều rơi hết lên người Ngự Quân Kỳ.

Giang Dữ Lâm: "…"

Cảnh tượng như thể vừa bị một quả cầu tuyết ném thẳng vào mặt, tóc và lông mi của Ngự Quân Kỳ đều bám đầy băng vụn.

Dù vậy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, giống như một pho tượng người hình lạnh lùng vô tình, chăm chú nhìn Giang Dữ Lâm.

"…"

Mắc cỡ chết đi được.

Sắc mặt Ngự Quân Kỳ trầm lặng không nhìn ra cảm xúc, chẳng lẽ đang suy nghĩ xem nên gϊếŧ anh từ góc độ nào thì hợp lý?

Kiếp trước ám sát, Giang Dữ Lâm còn chẳng chạm nổi vào vạt áo của Ngự Quân Kỳ, lần này thì tốt rồi, lại ném thẳng một đống tuyết lên mặt hắn.

Nhưng sao chẳng có tí cảm giác thành tựu nào vậy?

Nhục quá đi mất!

Giang Dữ Lâm đành chấp nhận số phận, ném luôn nắm tuyết còn lại trong tay, giọng khô khốc: "Ờm... chúc mừng năm mới."

Ngự Quân Kỳ: "…"

*

Giang Dữ Lâm vốn tưởng lần này mình chết chắc.

Không ngờ Ngự Quân Kỳ lại không gϊếŧ anh, mà thay vào đó nhốt anh vào một chiếc quan tài băng.

Bình thường mà nói, người sống không nên xuất hiện trong quan tài băng, nhưng vì Ngự Quân Kỳ là một con quái vật, nên cũng không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Sau một hồi quan sát, Giang Dữ Lâm dùng kinh nghiệm của mình suy đoán, chỗ này chắc là tủ lạnh của Ngự Quân Kỳ.

Bên trong ngoài anh ra, còn có đủ loại thứ kỳ quái: kem, nước chanh, coca, xịt chống nắng, kẹo bạc hà, miếng dán hạ sốt... cùng một số viên đá phát sáng.

Giang Dữ Lâm mở một lon coca, vừa uống vừa thử vận hành dị năng, nhưng bất kể anh có cố gắng thế nào, tinh hạch trong cơ thể vẫn chẳng có chút phản ứng, thậm chí còn không thể ngưng kết tinh hạch ra bên ngoài để quan sát kỹ xem rốt cuộc bị làm sao.

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.

Chẳng lẽ là... di chứng từ việc tự bạo tinh hạch ở kiếp trước?

Giang Dữ Lâm có thể cảm nhận được trong tinh hạch vẫn ẩn chứa năng lượng, nhưng không hiểu vì sao, viên tinh hạch vốn phải phát ra ánh sáng yếu ớt nay lại tối đen như một hòn đá bình thường.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kỹ năng bước vào thời gian hồi chiêu rồi sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi tinh hạch phát sáng trở lại, anh mới có thể sử dụng dị năng?

Giang Dữ Lâm thở dài.

Giờ thì không những không thể chạy trốn, mà ngay cả con đường cuối cùng là tự bạo tinh hạch cũng chẳng còn.

Chẳng lẽ chỉ có thể chờ bị quái vật ăn thịt?

Xem tình hình trước mắt, anh có vẻ bị xem như lương thực dự trữ, bị nhốt vào "tủ lạnh" để bảo quản tươi sống.

Dù vậy, Giang Dữ Lâm vẫn không chịu ngồi chờ chết. Anh mò vào túi áo tác chiến, lấy ra một chiếc đèn pin soi sáng, quan sát xung quanh, cố gắng tìm điểm tựa để đẩy nắp quan tài ra.

Dưới đáy quan tài, anh phát hiện một khe hở khoảng ba milimet.

Nếu còn dị năng, anh có thể lấp đầy khe hở đó bằng nguyên tố băng, sau đó để băng không ngừng giãn nở, ép bật nắp quan tài nặng nề ra.

Tiếc rằng dị năng từng như cánh tay sai khiến giờ lại đình công, đột nhiên không còn nghe lời nữa.

Tinh hạch xanh thẳm như một ngọn đèn đã tắt, bất kể Giang Dữ Lâm có thôi thúc thế nào, nó cũng không chịu sáng lên trở lại, thậm chí ngay cả một tia nguyên tố băng cũng không điều động được.

Chẳng lẽ do anh tự bạo dị năng, đã cho nổ tinh hạch một lần, nên nó thù dai thật sao?

Ý nghĩ đùa cợt này vừa lóe lên trong đầu, bỗng nhiên anh cảm thấy đan điền nhói đau từng cơn. Tinh hạch vốn yên lặng và tối tăm chợt phát ra một tia sáng yếu ớt, nhẹ nhàng rung động như để đáp lại.

Giang Dữ Lâm kinh ngạc tột độ, thật sự không thể tin nổi.

Anh đặt tay phải lên bụng dưới, cảm nhận tinh hạch đang dao động dữ dội trong cơ thể, thử thăm dò: "Mày thật sự thù dai đến vậy sao?"

Cơn đau đớn dữ dội lập tức bùng nổ.

Đau đau đau đau đau đau đau!

Đau chết mất!!!

Giang Dữ Lâm hoàn toàn không phòng bị, đau đến mức mồ hôi túa ra như mưa, ngay cả tiếng hét cũng không thốt nổi.

Hai đầu gối anh mềm nhũn, ôm bụng quỳ gục trong quan tài băng, chỉ mong cơn đau thấu tim gan này mau chóng qua đi.

Lúc tự bạo dị năng cũng chính là cơn đau này!

Tinh hạch này quả thực đã thành tinh rồi, đúng là thù dai đến đáng sợ, còn có thể mô phỏng lại cơn đau lúc tự bạo để trả thù anh!

Giang Dữ Lâm nghiến răng chịu đựng cơn đau thấu xương, một lúc sau, tinh hạch lại nhẹ nhàng rung lên, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, đồng thời, cơn đau trên người anh cũng tan biến trong nháy mắt.