Ngọt Ngào Cám Dỗ! Thả Thính Chú Nhỏ Cấm Dục Của Nam Chính Đến Bùng Nổ

Chương 9: Người đàn ông này đúng là cực phẩm (1)

Hai người đối thoại nghe có phần kỳ quặc. Hạ Nhược Linh lúc thì nhìn người này, lúc thì nhìn người kia. Bà vừa định nói gì đó để cắt ngang câu chuyện, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Ngay sau đó, người đẩy cửa bước vào là Lưu Phi, quản lý của Tần Dịch Dao.

Thấy Tần Thư Dư ở trong phòng bệnh, Lưu Phi trợn tròn mắt, “Cô sao lại…”

Cô định hỏi tại sao Tần Thư Dư lại ở đây, nhưng khi nhìn thấy Hạ Nhược Linh đứng một bên, cô lập tức sửa lời một cách lúng túng và cứng nhắc, “Tần phu nhân , bà đến từ lúc nào vậy?”

Hạ Nhược Linh: “Vừa mới thôi.”

Bà mỉm cười nhạt với Lưu Phi, giọng nhẹ nhàng, “Lại làm phiền cô rồi.”

Nhắc đến chuyện này, Lưu Phi không khỏi giận dữ liếc nhìn Tần Thư Dư… Nếu không phải vì cô, nghệ sĩ của cô ấy đâu đến nỗi gặp nhiều rắc rối như vậy. Nhưng lời này, Lưu Phi không dám nói ra.

Tần Thư Dư là con gái ruột nhà họ Tần, cô không thể chắc chắn liệu giữa hai cô con gái này, Hạ Nhược Linh sẽ chọn đứng về phía cô con gái nuôi đã sống chung hơn 20 năm hay con gái ruột vừa mới được tìm lại.

“Tần phu nhân khách sáo quá,” Lưu Phi dù bực nhưng vẫn phải kìm nén, “Lần này Dao Dao không bị thương nặng, chỉ là gần đây lịch trình làm việc của cô ấy khá dày đặc, tôi sợ cơ thể cô ấy không chịu nổi.”

Hạ Nhược Linh nhíu mày, “Ngoài việc quay phim, còn công việc nào khác sao?”

Lưu Phi gật đầu, “Trước đó có ký hợp đồng tham gia một chương trình thực tế. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi quay phim xong sẽ được nghỉ ngơi vài ngày rồi tham gia, nhưng giờ xem ra không thể nghỉ ngơi nữa rồi.”

“Chị Phi,” Tần Dịch Dao kịp thời lên tiếng, “Không sao đâu, em không cần nghỉ ngơi.”

Cô nhìn Hạ Nhược Linh, rồi lại liếc nhìn Tần Thư Dư, “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng. Với lại… với lại…” Cô nhìn Tần Thư Dư đứng cách đó không xa, để Hạ Nhược Linh an tâm, cô cố gắng nói, “Chị Dư cũng sẽ tham gia chương trình đó, chị ấy chắc chắn sẽ chăm sóc cho con.”

Câu nói này của Tần Dịch Dao khiến không chỉ ba người còn lại trong phòng sững sờ mà chính Tần Thư Dư cũng kinh ngạc, “Gì cơ?”

Cô ngỡ ngàng nhìn Tần Dịch Dao, “Tôi cũng tham gia sao?”

Tần Dịch Dao: “...Đúng vậy, không phải chị đã ký hợp đồng rồi à?”

Tần Thư Dư: “…”

Nhận thấy ánh mắt khó hiểu từ những người xung quanh, Tần Thư Dư cố nhớ lại. Hình như trong nguyên tác, nguyên chủ thực sự đã tham gia khá nhiều chương trình thực tế. Và tất cả những chương trình mà nguyên chủ tham gia đều có một điểm chung—Tần Dịch Dao tham gia thì cô cũng tham gia.

Nghĩ đến đây, Tần Thư Dư gãi gãi mũi, lúng túng nói, “Tôi quên mất.”

Tần Dịch Dao: “…”

Lưu Phi: “…”

Lưu Phi nhìn chằm chằm Tần Thư Dư, cảm thấy có gì đó không ổn. Hôm nay Tần Thư Dư… Ồ không, bây giờ sao lại ngoan ngoãn thế? Là vì có Hạ Nhược Linh ở đây nên cô ấy thu lại móng vuốt sắc nhọn của mình sao?

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tần Thư Dư hơi ngượng ngùng. Cô không muốn giải thích nhiều, liền kiếm một cái cớ, “Tôi đi vệ sinh chút.”

Chưa kịp để Tần Dịch Dao nhắc rằng trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh, Tần Thư Dư đã vội vàng rời khỏi phòng.

Khi cô đi rồi, Lưu Phi không nhịn được lên tiếng, “… Đại tiểu thư hôm nay sao có vẻ mất phong độ vậy?”

Tần Dịch Dao: “Sáng nay phong độ lắm.”

Cô đang nói đến chuyện sáng nay khi Tần Thư Dư xông đến phim trường đánh cô.

Lưu Phi nghẹn lời.

Hạ Nhược Linh cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.

Trong lúc không khí trầm lắng, cô trợ lý bị lãng quên lên tiếng, “Chị Dao, em đi mua ít nước nhé.”

Tần Dịch Dao gật đầu.

Sau khi trợ lý rời đi, Lưu Phi cũng tìm một cái cớ rời khỏi phòng. Cô đoán hai mẹ con hẳn có chuyện muốn nói.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Tần Thư Dư đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi trên bồn cầu, cô cố nhớ lại những tình tiết trong truyện mà mình đã bỏ sót. Nhưng tiếc là, ngoài việc miêu tả cô làm thế nào bắt nạt Tần Dịch Dao và chuỗi các tình huống xấu hổ bị “vả mặt” của cô, tiểu thuyết không nhắc nhiều đến những sự việc khác.

Nghĩ vậy, Tần Thư Dư rút điện thoại, nhắn tin cho Trần Mạn Vân: [Chị Vân, chương trình thực tế mà vài ngày nữa em phải tham gia, chị có thể gửi thông tin sơ lược cho em xem được không?]

Trần Mạn Vân: [?]

Tần Thư Dư: [Sao vậy?]