Hai mẹ con xuất hiện lặng lẽ tại bệnh viện.
Tần Dịch Dao được đưa vào phòng VIP của bệnh viện tư nhân để nghỉ ngơi. Cô bị ngã từ bậc thang tại phim trường, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng bị trầy xước da và bong gân chân.
Ít nhất trong vài ngày tới, cô không thể đi lại bình thường, càng không thể quay lại phim trường để đóng phim.
Nghe tin cô bị thương, cha Tần -Tần Phong lập tức tới bệnh viện. Sau khi xác nhận tình trạng của cô không nghiêm trọng, ông mới dám báo cho Hạ Nhược Linh.
Ông lo lắng rằng nếu Tần Dịch Dao bị thương quá nặng, Hạ Nhược Linh sẽ không chịu nổi cú sốc.
Cũng vì lý do này, Tần Thư Dư mãi đến vài tiếng sau khi sự việc xảy ra mới nhận được cuộc gọi của Hạ Nhược Linh.
Khi hai người đến bệnh viện, trong phòng bệnh của Tần Dịch Dao chỉ có một trợ lý.
"Chào cô Hạ, chào… đại tiểu thư Tần." Thấy hai người xuất hiện, trợ lý của Tần Dịch Dao tái mặt vì sợ hãi, căng thẳng gọi họ, như thể sợ ai đó sẽ ăn tươi nuốt sống mình.
Nghe cách cô trợ lý gọi mình, Tần Thư Dư chớp mắt chậm rãi, nghĩ đến lần trước mình từng uy hϊếp cô trợ lý này.
Thôi được.
Là cô đã khiến người ta sợ.
Không trách được khi cô trợ lý thấy mình lại kinh hãi đến thế.
Lần đầu tiên nguyên chủ gặp trợ lý của Tần Dịch Dao, cô ấy gọi Tần Thư Dư là “tiểu thư Tần.” Khi ấy, Tần Thư Dư đã nổi giận. Dù Tần Dịch Dao lớn hơn cô vài tháng, nhưng giữa cô ta và nhà họ Tần không có quan hệ huyết thống. Vì vậy, cô đã rất cố ý nhấn mạnh với trợ lý rằng: "Sau này gọi tôi là đại tiểu thư Tần."
“Tiểu thư Tần” có thể là bất cứ ai, nhưng “đại tiểu thư Tần” chỉ có thể là Tần Thư Dư.
Nhớ lại hành động ngây thơ tuyên bố chủ quyền của mình trước đây, Tần Thư Dư khẽ chạm vào mũi, nhẹ nhàng thở dài.
Thật là tuổi trẻ bồng bột.
Ba người còn lại không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi nghe tiếng thở dài của cô, Tần Dịch Dao mím chặt môi, lông mi khẽ run, lùi lại vài bước, giọng nói run rẩy: "Mẹ… sao mẹ lại tới đây?"
Nhìn thấy phản ứng của cô ta, Hạ Nhược Linh cũng thở dài theo, "Dao Dao, con có đau không?"
Tần Dịch Dao chăm chú nhìn Tần Thư Dư, lo sợ cô ấy sẽ lại xông lên đánh mình, chần chừ lắc đầu: "Không… không đau."
Hạ Nhược Linh: "Bác sĩ nói thế nào?"
Tần Dịch Dao: "Mẹ, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày."
Hạ Nhược Linh nhìn vết thương trên tay cô, ánh mắt thoáng qua một tia đau lòng, "Con đã chịu khổ rồi."
Tần Dịch Dao: "Không… không có."
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi, như sợ Tần Thư Dư ở gần nghe thấy.
Nhìn cách mẹ con họ tương tác, trong lòng Tần Thư Dư thoáng dâng lên chút chua xót. Thực ra cô hiểu tại sao nguyên chủ không thích Tần Dịch Dao, chỉ là cách mà nguyên chủ lựa chọn để đối xử với cô ta lại hoàn toàn sai lầm.
Nghĩ vậy, Tần Thư Dư quay sang Tần Dịch Dao, "Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đến phim trường gây phiền phức cho cô."
Tần Dịch Dao: "Hả?"
Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Bất chợt, cô nhớ đến hot search trên Weibo mà mình đã thấy trước khi hai người họ vào phòng… Trên đó nói rằng Tần Thư Dư bị điên, chẳng lẽ là thật?
Nghĩ đến đây, Tần Dịch Dao càng thêm hoảng hốt, "Tôi… là lỗi của tôi," cô lắp bắp, "Là tôi có lỗi với cô, tôi không nên—"
"Không phải." Tần Thư Dư thật sự không hiểu, "Cô có lỗi gì với tôi chứ?"
Cô nhìn Tần Dịch Dao với vẻ hơi khó chịu, "Người đánh cô là tôi, cô xin lỗi tôi làm gì?"
Tần Dịch Dao: "…"
Cô có nỗi khổ mà không thể nói thành lời. Chỉ là cô sợ nếu mình không xin lỗi, e rằng không chỉ nằm viện vài ngày mà có khi phải nằm cả tháng.
"Không phải cô nghĩ tôi đến bệnh viện để đánh cô đấy chứ?" Nhìn sắc mặt thay đổi của Tần Dịch Dao, Tần Thư Dư đoán hỏi.
Tần Dịch Dao: "…"
Cô dùng sự im lặng để trả lời.
Tần Thư Dư: "…"
Quá vô lý.
Cô đâu có bạo lực đến vậy chứ.